3
Ta bước qua ngưỡng cửa mục nát của ngôi miếu, tay cầm một chiếc rìu nặng.
Khoảnh khắc bước vào cửa, đám hành khất đồng loạt quay lại nhìn, thấy một cô nương đơn độc bước tới, liền cười cợt với ý đồ xấu xa.
Ta không thèm liếc mắt nhìn chúng, đi thẳng tới bên cạnh Cố Lưu, giẫm lên đuôi một con chuột, mặt không chút biểu cảm, nhấc rìu lên chặt những con chuột thành từng mảnh.
Thịt nát bắn tung tóe khắp nơi, cảnh tượng đẫm máu khiến người ta buồn nôn.
Khi ta ngẩng đầu lên lần nữa, mặt không chút cảm xúc nhìn về phía đám hành khất, đám người đó đã câm như hến, co rụt đầu lại, không dám động đậy.
Cho đến khi ta kéo Cố Lưu ra khỏi đó, bọn họ cũng không dám nói một lời.
Ta tiện tay ném một cây trâm vàng vào góc, rồi trước khi trận mưa lớn tiếp theo đổ xuống, kéo Cố Lưu về nhà, nấu thuốc cho hắn uống, dùng khăn lau sạch những vết bẩn trên mặt hắn, lộ ra gương mặt tinh tế.
Cố Lưu sinh ra thật đẹp, sắc nét mà lại lạnh lùng, đẹp tựa như một vị thần trên trời vậy. Chỉ tiếc là, kiếp trước, không ai kéo Cố Lưu ra khỏi ngôi miếu hoang tàn đó.
Hắn nằm ở góc đó suốt ba ngày, bị đói rét hành hạ, cơn sốt cao không hạ, vết thương nặng còn chưa tỉnh. Không ai cứu hắn, hắn vật lộn giữa ranh giới sống chết suốt ba ngày dài đằng đẵng, đến mức mấy con chuột đói đã bắt đầu xem hắn là người chết mà gặm nhấm hắn.
Sau đó, nhờ ý chí kiên cường, hắn kỳ diệu sống sót, nhưng từ đó để lại bệnh tật, khuôn mặt lộ ra bên ngoài bị chuột gặm nhấm đến máu thịt be bét, sau khi lành lại để lại những vết sẹo lồi lõm, trông rất đáng sợ.
Cố Lưu là một bạo quân.
Đúng nghĩa đen, rất tàn nhẫn và biến thái.
Khuôn mặt bị phá hủy là điểm yếu của hắn.
Khi một vị thần tử nào lộ vẻ khinh ghét hoặc sợ hãi, hắn có thể rút kiếm chém đầu người ta ngay tại chỗ, hoặc xử tội nặng, đôi khi hắn còn ra lệnh lột da mặt người trước mặt mọi người…
Tàn bạo, kỳ quái, tính tình thất thường, khiến triều đình và toàn bộ quốc gia luôn sống trong cảnh lo âu.
Vốn đã có tính cách ác liệt, lại thêm khuôn mặt kinh dị như quỷ, Cố Lưu trong miệng dân gian trở thành Diêm La ăn thịt người, khiến trẻ con ban đêm không dám khóc, ai ai cũng mong bạo quân sớm bị trời phạt.
Bây giờ ở kiếp này, hắn không phải đấu tranh để giành lấy mạng sống, cũng không cần phải bị hủy dung nữa.
4
Ngày hôm sau, Cố Lưu vẫn mê man chưa tỉnh. Ta ra ngoài mua thuốc, nghe thấy hàng xóm trò chuyện.
“Ê, nghe nói gì chưa? Hôm nay huyện lệnh cho một đám bổ khoái bắt hết đám hành khất ngoài thành vào ngục rồi.”
“Sao lại thế?”
“Tổ tiên nhà họ Vương mất cây trâm truyền đời, tìm mãi không thấy, hôm qua có tên hành khất lén lút mang đến tiệm cầm đồ cầm cố, bị chưởng quầy nhận ra, liền báo quan. Chắc hẳn đám ăn xin này đã ăn cắp, nếu không thì sao không trực tiếp mang về nhà họ Vương nhận thưởng?”
“Gan lớn thật, nhà họ Vương danh giá thế, lần này cả bọn chắc chắn không có kết cục tốt đẹp rồi.”
…
Bọn họ nói xong liền chuyển sang chủ đề khác, chẳng ai để tâm đến đám hành khất kia.
Ta xách túi thuốc, đẩy cửa bước vào, đối diện với một đôi mắt đào hoa đen sâu thẳm, Cố Lưu nhìn ta đầy cảnh giác.
“Ngươi là ai?”
Chiếc rìu mà ta đã cướp từ tay tiều phu bên cạnh không biết từ lúc nào đã bị hắn đổi vị trí, đặt ngay sát người, có thể với lấy bất cứ lúc nào như một vũ khí duy nhất trong phòng.
Nhìn thấy ta cũng chỉ là một cô nương trạc tuổi hắn, nhưng hắn vẫn không bỏ xuống sự đề phòng trên người.
Cố Lưu trước đây như mặt trời trên cao, rực rỡ và kiêu hãnh, đối nhân xử thế ấm áp thân thiện, không như bây giờ, toàn thân đều là gai nhọn.
Ta không trả lời hắn, chỉ nói.
“Ta đã cứu ngươi, ngươi không cần đề phòng ta.”
Ý ta là, nếu ta muốn hại hắn, thì đã không mất công cứu hắn làm gì. Cố Lưu không rõ là tin hay không.
“Tại sao ngươi lại cứu ta?”
Tại sao ta lại cứu hắn?
“Vì..”
Ta nghĩ một lúc lâu, tìm ra một lý do tạm chấp nhận được.
“Lâu về trước, ngươi đã cho ta một cái bánh bao.”
Một cái bánh bao to và thơm, giấu bên trong là những mẩu vàng nhỏ.
Ta nhìn hắn, thấy trong mắt hắn thoáng qua một chút bàng hoàng.
5
Hắn hỏi ta là ai. Ta không trả lời. Không phải vì ta không muốn trả lời. Chỉ là ta cũng không biết phải mô tả bản thân mình như thế nào.
Ta là A Thao, một cô thôn nữ nghèo khó, vô danh tiểu tốt ở một ngôi làng hẻo lánh trong núi, ở nơi xa nhất, phải đi bộ hai canh giờ mới đến được làng gần nhất.
Không ai có thể ngờ rằng, tại hoàng thành cách đây ngàn dặm, vị tướng quốc Liễu Thừa tướng lừng lẫy, người đứng trên vạn người chỉ dưới một người, lại chính là cha ruột của ta.
Người cha ruột trên danh nghĩa – Liễu Thanh Thạch.
Dân làng chỉ biết rằng, mẹ ta là một kẻ điên. Nhưng thật ra mẹ ta không phải đã điên từ đầu.
Từ lâu lắm rồi, lúc mẹ ta còn là con gái nhà phú thương, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, kiêu ngạo, ngu ngốc, độc ác, bướng bỉnh… nhưng vô cùng xinh đẹp.
Liễu Thanh Thạch là con của một gia đinh và một tỳ nữ trong nhà mẹ ta, mẹ ta không ưa hắn vì hắn quá thông minh, khiến mẹ trở nên ngu ngốc trước mặt ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, thường xuyên bị đem ra so sánh và chê trách, nên mẹ ta hay bắt nạt hắn.
Liễu Thanh Thạch luôn ôm hận trong lòng, sau này hắn đỗ đạt, mang theo cha mẹ rời đi, từ từ trở thành huyện lệnh, rồi tìm một cái cớ, tịch thu gia sản nhà phú thương nơi hắn lớn lên, cả chủ lẫn tớ hàng chục người đều bị chém đầu.
Các vị thúc bá trưởng bối từng nuôi nấng hắn lớn lên, nói giết là giết, ngay cả cặp phu thê phú thương đã tận tâm giúp đỡ hắn ăn học cũng không thoát, đủ thấy hắn thâm độc nham hiểm đến mức nào.
Nhưng không rõ vì lý do gì, hắn để mẹ ta lại, bí mật giam giữ, biến nàng thành công cụ để thỏa mãn dục vọng. Mẹ ta chỉ sau một đêm mất hết cả cha mẹ, từ tiểu thư trở thành kẻ thất thế, lại bị kẻ thù bấy lâu chán ghét cưỡng ép, cuối cùng bị dồn đến phát điên.
Sau khi chiếm đoạt, Liễu Thanh Thạch dần cảm thấy chán nản. Khi đó, mẹ ta đã điên loạn lắm rồi, thường tự làm hại bản thân và người khác. Lúc đó hắn sắp được thăng chức chuyển đi nơi khác, nên trước khi đi, hắn bỏ mẹ ta lại một ngôi làng nhỏ để mặc tự sinh tự diệt.
Đó là ngôi nhà cũ của cha mẹ hắn, hai căn nhà tranh nằm sâu trong thung lũng, đã lâu không có ai ở.
Trước khi đi, Liễu Thanh Thạch tiện tay đưa cho một thím gần đó ít tiền, nhờ thím ấy thỉnh thoảng lên núi mang đồ ăn và đồ dùng cần thiết.
Mẹ ta điên loạn, tóc phủ kín mặt, trông như một nữ quỷ, thím ấy cũng không muốn tiếp xúc nhiều với mẹ ta, ngay cả khi mẹ ta mang thai cũng không hay biết, mãi cho đến khi ta sinh ra, bị bỏ ở góc nhà, phát ra tiếng kêu yếu ớt, thím ấy mới kinh ngạc phát hiện nữ nhân điên trước mặt lại sinh ra một đứa bé rồi.
Thím dùng sữa chó cứu sống ta khi ta đã đói đến hấp hối.
Ta lắp bắp đến năm năm tuổi mới biết nói, rụt rè hỏi thím vì sao ta không có tên, những đứa trẻ khác đều có tên, ta rất ghen tỵ.
Thím bảo ta đi tìm mẹ để xin một cái tên, ta có chút sợ hãi.
Suốt bao năm qua, bệnh điên của mẹ ta có vẻ đã thuyên giảm chút ít, mỗi tháng cũng có vài ngày trông có vẻ bình thường.
Số tiền mà Liễu Thanh Thạch để lại từ lâu đã cạn kiệt, giờ mẹ ta sống nhờ vào việc thỉnh thoảng tỉnh táo thêu thùa vài thứ, nhờ thím mang ra chợ bán, đổi lấy chút lương thực để sống qua ngày.
Từ một vị tiểu thư không bao giờ động tay vào việc gì, mà giờ chẳng ai biết bà học thêu thùa từ đâu, bàn tay bị kim đâm đến chảy máu đầy.
Ta sợ mẹ ta, bà rất ghét ta.
Ta là con của kẻ thù, là đứa con hoang bà bị ép phải sinh ra.
Khi mẹ ta lên cơn điên, đã không ít lần cố giết ta, đẩy ta xuống sông, bỏ ta vào rừng sâu có sói, đập đầu ta bằng đá, hoặc bỏ đói không cho ta ăn để ta chết đói.
Nhưng ta lại quá cứng cỏi, giống như một ngọn cỏ dại, mới sinh ra đã bị bỏ lại trên nền đất lạnh suốt một đêm cũng không chết, sau này dù mẹ ta đã cố gắng bao lần cũng không thành công, cuối cùng bà đành từ bỏ.
Nhưng mỗi khi bà phát điên, vẫn thường đánh ta, dùng roi tre quất, dùng móng tay cào, giật tóc ta, dùng đủ mọi cách bạo lực để hành hạ ta để trút giận, đến mức bà cũng không biết mình đang làm gì. Khi bà điên loạn, ngay cả bản thân cũng không tha.
Những lúc tỉnh táo, bà không động tay đến ta, chỉ lạnh lùng thờ ơ, thậm chí đôi khi tâm trạng tốt còn sẵn lòng cười với ta, kể chuyện cho ta nghe.
Những lúc đó, dù bà luôn lạnh nhạt, ta cũng không nỡ rời đi, chỉ muốn ở lại bên mẹ. Trẻ con luôn có một bản năng gắn bó với mẹ.
Thím bảo ta đi xin mẹ một cái tên, ta không dám, sau đó thím tự nói với mẹ một câu, mẹ ta chẳng có phản ứng gì.
Cho đến khi ta năm tuổi, trong lúc đang đứng trên ghế nấu cháo rau dại trên bếp, ta trượt chân ngã, làm vỡ một chiếc bát sứ.
Mẹ ta lạnh lùng nhìn vết máu trầy xước trên cánh tay ta, chỉ cúi người nhặt mảnh sứ vỡ. Sau đó bà nói.
“Muốn có tên đến vậy, từ giờ gọi ngươi là A Thao đi.”
Đồ sứ không đáng giá, chỉ vài đồng một cái.
Vỡ rồi cũng không cần tiếc.