Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại 3 NAM NHÂN YÊU TỶ TỶ LẠI COI TA LÀ THẾ THÂN Chương 1 3 NAM NHÂN YÊU TỶ TỶ LẠI COI TA LÀ THẾ THÂN

Chương 1 3 NAM NHÂN YÊU TỶ TỶ LẠI COI TA LÀ THẾ THÂN

3:35 sáng – 26/08/2024

Sau khi đích tỷ của ta mất, ba nam nhân từng yêu tỷ ấy sâu đậm bởi vì ta có ngoại hình giống tỷ, nên nhất định bắt ta làm thế thân cho chị ấy.

Hoàng đế, người có quyền lực tối cao, ban cho ta địa vị trên vạn người.

Thần y dạy ta cách dùng y thuật thần kỳ để hồi sinh và miễn nhiễm với mọi loại độc.

Vị lâu chủ ca ca dạy ta võ công để có thể vô địch thiên hạ.

Ta biết họ đối xử tốt với ta là vì ta có dung mạo giống với đích tỷ, mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nên ta đã rất cẩn trọng, ngoan ngoãn làm thế thân cho chị ấy.

Về sau, khi đích tỷ giả chết rồi quay trở lại, ta biết điều mà gói gém đồ đạc, chạy trốn ngay.

Nhưng họ lại không chịu để ta yên.

Lúc đầu, khi ba tên nam nhân đó muốn ta làm thế thân cho đích tỷ, ta đã không hề muốn, nhưng vì họ cho quá nhiều, cuối cùng ta đã rơi nước mắt mà miễn cưỡng đồng ý.

Người đầu tiên tìm thấy ta là hoàng đế Triệu Hiên. Nói ra cũng thật đáng thương, đường đường là một vị vua của cả một quốc gia, nhưng lại yêu một nữ nhân mà không thể công khai.

Vì gia cảnh của nhà tỷ muội ta quá nhỏ bé, không xứng với hoàng thất quyền quý.

Cha ta chỉ là một quan chức thất phẩm, dù hoàng đế có lòng nâng đỡ, nhưng cũng chẳng có công trạng gì để mà tiến thân, cuối cùng chỉ được miễn cưỡng thăng lên chức quan ngũ phẩm.

Hoàng đế để mắt đến đích tỷ, muốn nàng vào cung làm phi, nhưng lại bị tất cả mọi người phản đối. Nghĩ rằng nếu hạ thấp phẩm vị một chút thì có thể, nhưng đối với đích tỷ – một người kiêu ngạo như thế, đương nhiên là sẽ không đồng ý. Sự việc cứ thế kéo dài kéo dài, hoàng đế yêu mà không được, nên lại càng không thể buông tay. Cuối cùng, chỉ có thể yêu trong thầm lặng.

Giờ đích tỷ đã chết, hắn rất đau lòng, nên tìm đến ta, người có ngoại hình giống hệt đích tỷ, để làm thế thân. Hắn trực tiếp dẫn ta đến trước ngân khố quốc gia, chỉ vào đống vàng bạc chất đống đó mà nói.

“Theo trẫm thì số tiền này ngươi có thể dùng tùy ý.”

Ta sững sờ nhìn mọi thứ trước mắt, không biết phản ứng ra sao. Hắn nghiến răng, đe dọa một cách tàn nhẫn. 

“Nếu ngươi không đồng ý, trẫm sẽ cho người chém đầu cha ngươi.”

Hắn nghĩ rằng ta không muốn, nhưng thực ra ta đang vui đến ngây ngốc.

Ta là một tiểu thư, cha không thương, mẹ không yêu, lại đặc biệt coi trọng tiền tài. Hắn đây là đang đem thứ mà ta yêu quý nhất, bày ra trước mặt ta một cách trần trụi a. Thế là ta rơi nước mắt, gật đầu đồng ý.

Hắn lúc này mới hài lòng thu lại khí thế, phẩy tay một cái, đẩy ta vào bên trong, bảo ta cứ lấy tùy ý. Cuối cùng, dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của hắn, ta đành miễn cưỡng ôm ba hòm vàng lớn ra ngoài.

Hoàng đế nghĩ rằng mọi chuyện đã thành công, liền dẫn theo thái giám thân cận rời đi. Trước khi đi còn nói.

“Sau này trẫm gọi ngươi, ngươi phải lập tức có mặt. Không thì…”

Ta phấn khích gật đầu. 

“Nếu mỗi lần đều có thể mang theo vài hòm vàng về, đừng nói là lập tức có mặt, thêm vài cái lạy cũng được.”

Người thứ hai tìm đến ta là thần y Giang Yển, người mà xưa nay ít ai biết đến.

Nói thật, trước đó ta chưa bao giờ có thể nghĩ có sự liên quan gì đó giữa hắn với đích tỷ, nhưng thực tế, hắn cũng là một trong những người ngưỡng mộ tỷ ấy từ lâu.

Khi hắn tìm đến ta, ta đang ngồi trong phủ đếm số vàng mà hoàng đế đã tặng.

Ta còn nhớ lúc đó, vẻ mặt của hắn rất chán ghét, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ta thì hắn lại cố gắng kìm nén. Hắn ném cho ta một cuốn sách, vẻ mặt rất lạnh lùng.

“Đây là y thuật gia truyền của nhà họ Giang, chỉ cần ngươi học được, sau này, cả đời sẽ không ai có thể hại ngươi được nữa.”

Ta nhìn cuốn sách, chớp chớp mắt. Dù có ngốc đến đâu cũng biết đó là báu vật, thế nên ta cũng rơi nước mắt, gật đầu đồng ý làm thế thân cho đích tỷ.

Không ngờ mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Khi ta còn chưa kịp định thần, lại có một tên nam nhân nữa tìm đến ta. Lần này người tới là lâu chủ của Thính Vũ Lâu, một sát thủ danh tiếng lừng lẫy trên giang hồ. Tên tuổi của hắn nổi như cồn, có thể nói là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.

Ta đã miễn dịch với chuyện này, nên trước khi hắn mở miệng, ta liền nói ngay.

“Ta đồng ý làm thế thân cho đích tỷ.”

Chuyện ta nắm trong tay ba nam nhân nhanh chóng lan truyền khắp phố phường. Có người ngưỡng mộ, dĩ nhiên cũng có kẻ ghen tỵ. Dù sao, cha ta chỉ là một quan ngũ phẩm nhỏ bé, làm Thái giám trưởng tại Quang Lộc Tự, mà ta cũng không phải con của chính thất, đích  tỷ mới là phải, còn ta chỉ là con của tiểu thiếp mà thôi.

Tuy nhiên, điều đó không thể ngăn cản ta nhận được sự sủng ái từ ba nam nhân có quyền, có thế và giàu có, vì ta có khuôn mặt giống đến tám phần với Bạch Yên Hy – tỷ tỷ của ta.

Tất nhiên, đã làm thế thân thì phải có ý thức của một thế thân. 

Để làm vừa lòng ba nam nhân đó, ta đã cố gắng hết sức để bắt chước đích tỷ. Không chỉ mặc y phục của nàng, trang điểm theo cách của nàng, mà ngay cả lời nói cũng cố gắng bắt chước theo.

Nhưng thật không may, ta không có năng khiếu đó. 

Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt cố gắng gượng của ta, hoàng đế Triệu Hiên lại nhăn mặt như nuốt phải cục tức. Giang Yển dù không có phản ứng quá lớn, nhưng ánh mắt chán ghét càng rõ rệt hơn. Còn Thẩm Án thì trực tiếp đuổi ta ra ngoài, bảo ta chỉ được vào khi trở lại bình thường.

Khi việc bắt chước không thành công, ta liền thay đổi cách tiếp cận. Dù chưa từng thấy lợn chạy, nhưng ta cũng từng ăn thịt lợn. Vậy nên, ta quyết định đóng vai ngoan ngoãn. Nghe lời chẳng lẽ lại không được sao?

Chỉ cần có gương mặt này, là ta đã đủ để vượt qua tất cả. Vì vậy, mỗi lần hoàng đế triệu ta vào cung, ta đều cúi đầu, dịu dàng nghe lời, bất kể hắn nói gì ta cũng đồng ý, khiến hắn hài lòng mà thưởng liên tục.

“Hiền lành và dịu dàng, rất đáng khen.” đó là lời mà hắn nói khi đánh giá ta.

“Nhưng cũng đừng mong quá nhiều, dù sao ngươi chỉ là thế thân mà thôi, mãi mãi không thể sánh với Yên Yên.”

Ta cười khổ, biết thân biết phận, không dám đòi hỏi thêm, chỉ cần hoàng thượng vui vẻ là đủ rồi, dù là việc gì, ta cũng sẵn lòng làm.

Trên mặt hắn dần hiện lên nét áy náy, nên mỗi lần từ cung trở về, ta đều đếm tiền đến mỏi cả tay.