Trong Đông Cung, Thái tử có riêng một tẩm cung.
Viện mà Thái tử phi ở được gọi là Hoa Thanh viện, bên trong trồng đầy trúc xanh, diện tích lớn gấp đôi Quan Thư viện của ta, lại càng thêm phần uy nghiêm, người hầu hạ cũng nhiều hơn hẳn.
So với vẻ lạnh lẽo ở Quan Thư viện, nơi này mới thật sự xứng tầm Đông Cung của Thái tử.
Tạ Dục Vãn đang tự tay làm hương trầm, thấy ta đến, nàng nở nụ cười ôn hòa, không có chút gì tỏ vẻ trách cứ:
“Nghe nói Thái tử ca ca vừa mới giải trừ lệnh cấm túc của muội, thật ra Thái tử ca ca tuy mặt lạnh nhưng lòng lại rất mềm, muội khéo léo dỗ dành, hắn sẽ rất dễ mềm lòng.”
Ta cười khẩy trong lòng, ngươi là ái nhân của hắn, đối với ngươi không mềm lòng sao được, lại còn ở đây khoe khoang trước mặt ta.
“Không biết Thái tử phi gọi thiếp đến có việc gì?”
Từ “thiếp” này, ta tự thấy mình dùng rất hay, chắc chắn sẽ khiến cảm giác ưu việt của nàng ta tăng lên gấp bội.
Miễn sao nàng ta không cấm cản ta ăn uống, không ngăn ta thực hiện nguyện vọng vĩ đại là tiêu sạch tài sản của Thái tử.
Bảo ta quỳ xuống, ta cũng không có ý kiến.
“Đại trù trong phủ nói muội đêm khuya thích ăn đêm, nhưng trong Đông Cung có quy tắc, thức ăn không được dùng quá giờ, ngay cả Thái tử cũng phải tuân thủ.
Nếu muội thường hay đói bụng vào đêm, chi bằng ăn nhiều vào bữa tối, tránh cho người trong phủ phải oán giận.”
Nghe đi! Nghe đi!
Đúng là dịu dàng hiền thục lại rất khéo léo!
Ta đang định lên tiếng thì nghe thấy có người báo Thái tử đến.
Tạ Dục Vãn vội vàng đứng dậy, mặt đầy vẻ ngượng ngùng, bước tới cửa khoác tay Tiêu Dung Diễn, làm nũng:
“Thái tử ca ca dạo này sao bận rộn thế, phải giữ gìn sức khỏe, thiếp thân ngày nào cũng lo lắng đến mất ngủ.”
Tiêu Dung Diễn có cảm thấy buồn nôn hay không thì ta không biết. Nhưng ta thì nổi hết cả da gà.
Ta không kiềm chế được mà rùng mình, làm sao nàng ta có thể ép giọng nói mềm mỏng đến vậy?
“Vãn nhi không cần lo lắng, ta sẽ chú ý.”
Tiêu Dung Diễn cũng đầy vẻ cưng chiều nhìn Tạ Dục Vãn, nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên ta, liền trở nên lạnh lẽo hơn nhiều.
“Trắc phi sao lại ở đây?”
Lần này không đợi Tạ Dục Vãn lên tiếng, ta liền nói thẳng:
“Thiếp ăn nhiều, đêm hay đói, chỉ mới xin vài lần đậu phụ thối, đại trù đã đến chỗ Thái tử phi nói mấy lời, Thái tử phi bèn gọi thiếp đến hỏi.”
Sắc mặt Tạ Dục Vãn có chút khó coi:
“Vãn nhi không có ý trách muội ấy, chỉ là Đông Cung có quy củ, có lẽ muội ấy không biết, Vãn nhi chỉ là nhắc nhở muội ấy một tiếng.”
Ta mỉm cười với hai người họ, lễ phép nói:
“Thiếp không xuất thân từ gia đình cao quý, phụ thân thiếp quan chức thấp kém, cũng chẳng có quy củ gì, nên không hiểu những điều này.
Sau này nhất định sẽ chú ý, dù có đói bụng đêm cũng sẽ không làm phiền đến đại trù.
Nếu Thái tử phi không có việc gì nữa, thiếp xin cáo lui để không làm phiền hai người.”
Ta tự thấy mình nói rất lễ độ, nụ cười trên mặt cũng vừa vặn.
Tạ Dục Vãn có chút lúng túng gật đầu, nhưng Tiêu Dung Diễn lại nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
Như thể hắn vừa tìm thấy mẫu thân thất lạc lâu năm của mình vậy.
Khi ta bước tới cửa, nghe Tiêu Dung Diễn dịu dàng nói:
“Nếu đói thì bảo người đến báo cho thiện phòng, không cần nhịn.”
Ta không dừng bước mà rời khỏi Hoa Thanh viện. Nhưng trong lòng lại có chút ấm ức.
Quy củ cổ đại thật nhiều, ăn một bữa cơm thôi mà cũng phức tạp như vậy, lại còn là một nơi xa lạ, chẳng có lấy một người quen.
Tạ Dục Vãn thì có Tiêu Dung Diễn cưng chiều, còn ta thì đến cả một bữa ăn cũng phải bị đem ra nói đến nói lui.
Thật sự không muốn ở đây thêm nữa.
———-
Ta bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn!
Sau nhiều ngày đêm cật lực suy nghĩ, cuối cùng ta cũng đã nghĩ ra được một tuyến đường trốn thoát trong đầu.
Viện của ta tuy có thị vệ canh gác, nhưng sau nhiều ngày quan sát, ta phát hiện vào giờ Tý là lúc các thị vệ đổi ca, sẽ có một khắc (15 phút) trong viện không có ai cả.
Nếu ta nhân cơ hội này leo tường chạy trốn, thì đến khi Vân Đóa phát hiện vào ngày hôm sau, ta đã chạy xa rồi.
Hê hê hê hê, ta cười thầm với vẻ mặt đầy gian xảo.
Bây giờ chỉ cần mang theo thêm chút ngân lượng nữa là ổn.
Ta lục lọi trong hòm đồ cưới, gom hết những thứ dễ mang theo, gói lại trong một bọc nhỏ và giấu dưới gầm giường.
Để tiện leo tường, ta còn cẩn thận chuẩn bị vài sợi dây đen để buộc vào người.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi giờ Tý!
Ánh trăng lạnh lẽo như nước, trong viện vang lên tiếng ếch kêu từ hồ nước.
Đêm nay, ta tắt đèn sớm hơn thường lệ. Ta nấp trong góc tối của căn phòng, tay ôm chặt bọc hành lý nhỏ, chui vào một góc cạnh cửa sổ hoa để cẩn thận quan sát động tĩnh của thị vệ trong viện.
Đúng giờ Tý, thị vệ quả nhiên tản ra.
Tim ta đập rộn ràng, tay run rẩy.
Ta bám lấy cửa sổ, chuẩn bị trèo ra ngoài thì bỗng thấy thị vệ không phải tản ra để đổi ca, mà là để đỡ Tiêu Dung Diễn, cái tên trời đánh kia, vào trong viện!
Hắn ta dáng vẻ loạng choạng, có vẻ như đã uống quá chén!
Ta lập tức giận dữ, trời đánh ơi, không đến sớm không đến muộn, lại đến đúng lúc này.
Ta vội vàng ném bọc hành lý xuống dưới gầm giường rồi nhanh chóng nằm xuống giường giả vờ chết.
Cửa “kẽo kẹt” một tiếng từ bên ngoài mở ra, lại “kẽo kẹt” một tiếng rồi đóng lại.
Ta nhắm chặt mắt, chưa được bao lâu thì đã cảm thấy có người ngồi xuống mép giường, một mùi rượu nồng nặc tỏa ra.
Ta dồn lực vào toàn thân, căng cứng người, sẵn sàng đẩy tên đàn ông này ra khỏi giường bất cứ lúc nào!
“Khê nhi, là nàng sao?”
Ta đột nhiên cứng đờ người, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.
Bàn tay lớn của Tiêu Dung Diễn nhẹ nhàng chạm vào má ta, vuốt ve một cách dịu dàng.
Ta rất căng thẳng, chỉ có thể giả vờ làm người chết!
“Không phải cũng không sao, ta sẽ đợi… Khê nhi… ta sẽ đợi…”
Tiêu Dung Diễn lại kéo chăn đắp cho ta rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn vừa đi, ta liền bật dậy, chuyện gì vậy chứ?
Không được, phải chạy trốn ngay thôi!
Tiêu Dung Diễn đúng là một kẻ biến thái!