Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THANH CHI Chương 4 THANH CHI

Chương 4 THANH CHI

3:40 chiều – 25/08/2024

7

Ta hỏi thím Trương có thể bày bán những món thêu của ta ở quán nước đường của thím không, trong thời gian qua, ta cũng đã thêu được hơn chục chiếc khăn tay. Thím Trương vui vẻ đồng ý. Ta tặng thím một chiếc khăn tay để cảm ơn.

“Thanh Thanh,  ngươi chẳng những đẹp người mà đường thêu cũng tinh tế nữa .”

Nhưng khăn tay bày ra hai ngày rồi, có nhiều người hỏi nhưng chẳng ai mua.

“Thanh Thanh, nước đường là món ăn rẻ tiền, người đến uống nước đường đa số đều là người nghèo khổ, họ đâu dám bỏ ra năm mươi văn để mua khăn tay của ngươi.”

Nhưng khăn tay của ta dùng chỉ thêu tốt nhất, vải trắng cũng chất lượng không kém, lại theo kiểu dáng mới nhất, bán dưới năm mươi văn thì có chút lỗ.

Thím Trương nói ở phố Đông có một tiệm thêu nhận mua khăn tay, ta có thể mang đến thử. Ta hăm hở cầm khăn tay đến phố Đông, tiệm thêu đó quả thật có nhận khăn tay, nhưng mỗi chiếc chỉ trả bốn mươi lăm văn, và chỉ trả một nửa tiền trước. Ông chủ nói nếu khăn tay không bán được, sẽ phải trả lại hàng. Nếu bán tốt, đương nhiên mong muốn hợp tác lâu dài với ta.

Ta đồng ý thử, liền ký “khế ước,” để lại mười chiếc khăn tay, lấy hơn hai trăm văn trở về. Nhưng số tiền này vẫn quá ít, nếu khăn tay không bán được, số tiền này cũng chưa chắc là của ta.

Ta suy nghĩ mãi trên đường, rồi quyết định vào một nhà sách. Cha ta từng làm việc chép sách, ta cũng đã bắt chước theo nét chữ của cha, trông cũng khá giống. Ông chủ xem qua chữ của ta xong liền quyết định nhận ta.

Ta trở về lấy một món trang sức để làm vật thế chấp, ông chủ đưa cho ta bút mực giấy nghiên, và thỏa thuận một cuốn sách sẽ trả một lượng bạc.

Ta mang đồ về nhà, ban ngày chép sách, ban đêm thêu thêm khăn tay. Ta đã suy nghĩ kỹ, tiền chép sách nhiều hơn, đương nhiên sẽ ưu tiên. Lưu Thập Tam thấy ta như vậy, liền áy náy nói rằng hắn vô dụng, để ta phải vất vả.

“Dù sao ta cũng không có việc gì làm, dùng thời gian này để kiếm tiền, cũng tốt mà.”

Vì có thêm công việc chép sách, ta không có nhiều thời gian sang ngồi với thím Trương. Thím Trương thấy ta lâu không đến, liền tự mình đến tìm. Biết rõ nguyên do, thím nắm tay ta không ngớt lời khen ta hiền thục, nói rằng Lưu Thập Tam tích đức lắm mới lấy được một nương tử như ta.

Ta bị khen đến đỏ mặt. Thật ra, ta vẫn chưa thật sự là nương tử của hắn, vì chúng ta chưa từng thực sự thành vợ chồng.

8

Thấm thoắt đã nửa tháng trôi qua, tiền tháng của Lưu Thập Tam đã gần hết, lương thực trong nhà chỉ đủ dùng thêm vài ngày. Nhưng cũng không sao, ta đã chép xong cuốn sách, lại thêu thêm năm chiếc khăn tay, chắc sẽ có được chút tiền.

Ta đi đến tiệm thêu ở phố Đông trước, ông chủ nói chỉ bán được hai chiếc, và bảo ta lấy lại số khăn tay còn lại.

Theo khế ước, ta đã để lại mười chiếc khăn tay lần trước, ông chủ chỉ trả một nửa tiền, giờ ta phải trả lại cho ông ấy một trăm ba mươi lăm văn.

Ta nói khó mãi, rồi để lại năm chiếc khăn tay còn lại cho ông chủ, nhờ ông ấy bán giúp thêm, viết lại “khế ước,” ông chủ mới miễn cưỡng đồng ý. Lần này, ta không nhận được đồng nào, trừ khi ông chủ bán được khăn tay, ta mới có tiền.

Rời tiệm thêu, ta lại đến nhà sách. Ta giao cuốn sách cho ông chủ rồi chờ nhận một lượng bạc. Ai ngờ ông chủ chỉ cho người làm đưa cho ta nửa lượng.

Ta hỏi ông chủ chuyện này là thế nào, ông ta bắt đầu lật giở cuốn sách, tìm đủ mọi lỗi, nói rằng sách ta chép chỉ đáng giá nửa lượng, rồi đuổi ta đi. Những lỗi ông ta nêu ra hoàn toàn vô căn cứ, ta muốn tranh luận, nhưng ông ta bỏ đi, để mấy người làm đẩy ta ra ngoài.

Trong lòng ta tràn đầy thất vọng, nhưng vẫn cố nở nụ cười gượng với số bạc nửa lượng trong tay. Dù sao vẫn còn nửa lượng, Lưu Thập Tam nửa tháng còn lại sẽ không phải nhịn đói. Cùng lắm ta còn mấy món trang sức, có thể dùng tạm trước cũng được.

Nhưng càng tự an ủi, ta càng cảm thấy uất ức. Lúc còn làm nha hoàn trong phủ, ta chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện ăn uống. Nhất là khi được hầu hạ thiếu gia, tiền tháng luôn được phát đúng hạn. Chẳng lẽ rời khỏi phủ Tống gia rồi, rời khỏi thiếu gia, ta thật sự chỉ có thể dựa vào người khác?

Đi một quãng đường dài, bụng ta đói cồn cào, liền bước vào một quán mì, gọi một bát mì thịt kho.

Mì ở đây rất đầy đặn, thịt kho cũng được cho khá nhiều.

Ăn xong bát mì, ta cảm thấy toàn thân ấm áp, tâm trạng cũng khá lên nhiều. Lúc tính tiền, ta nói với người làm rằng lần sau sẽ lại đến ăn. Người làm nhận tiền, cười khổ bảo: “Chắc lần tới quán không còn mở nữa đâu, gần đây chúng tôi bán nốt mấy thứ còn lại thôi.”

Lý do là vì quán mì đối diện có hương vị ngon hơn, khách hàng đều đổ sang đó ăn, ông chủ không kiếm được tiền nên không định làm tiếp nữa.

Nghe vậy, ta mới để ý thấy trong quán thật sự chỉ có mỗi mình ta. Còn quán mì đối diện thì đông nghịt khách. Lời của người làm khiến ta nảy ra một ý tưởng, liền nhờ anh ta đưa đến gặp ông chủ.

Ta có tay nghề làm mì khá tốt. Thiếu gia thích ăn mì, nhưng lại rất kén chọn, đầu bếp của phủ Tống gia đã thay không biết bao nhiêu lần cũng không làm vừa ý ngài. Vì thế, ta đã đặc biệt học làm mì, cuối cùng cũng làm ra được những món mì mà thiếu gia ưa thích.

Ta nói với ông chủ rằng ta muốn làm đầu bếp cho quán, ông chủ tưởng ta đùa, không để ý. Ta liền đi thẳng vào bếp làm một bát mì, hương thơm lan tỏa, đến mức cả khách hàng của quán đối diện cũng bị thu hút sang vài người. Đến cả một người kén chọn như thiếu gia ta còn làm vừa lòng, huống hồ là người bình thường.

Ông chủ nếm thử một miếng, lập tức quyết định thuê ta làm thử, lương mỗi tháng là hai lượng bạc.

Phải chăng đây là lúc vận may đến? Ta vừa đi vừa ngân nga bài hát trở về. Lưu Thập Tam thấy ta vui vẻ như vậy, liền hỏi có chuyện gì xảy ra.

Ta kể hết mọi chuyện cho hắn, hắn cũng vui mừng, khen ta là người phụ nữ có bản lĩnh, rằng hắn thật sự nhặt được báu vật. Hắn nói phủ Tống gia đúng là không có mắt nhìn người nên mới đem ta phát bán.

Nhìn hắn cười ngốc nghếch, ta đưa nửa lượng bạc cho hắn. Bảo hắn đi mua ít thịt, tối nay chúng ta ăn uống thật ngon, và mời thím Trương đến dùng cơm.

Lâu rồi không gặp, ta cũng nhớ thím ấy.

9

Từ khi ta đến, việc kinh doanh của quán mì bắt đầu cải thiện dần. Ta thêm vào thực đơn của quán hơn mười món mì mới, cộng thêm các loại dưa chua do ta tự muối, khách hàng ăn đều không ngớt lời khen ngợi.

Người bưng món ăn nói: “Thanh Chi tỷ, tỷ thật là phúc tinh của quán.”

Ông chủ cũng nói nhờ có ta, việc kinh doanh mới tiếp tục được. Vì thế, mọi người trong quán mì đều rất kính trọng ta. Ta cũng làm việc chăm chỉ, mỗi ngày đều bận rộn trước sau nhưng lại cảm thấy cuộc sống bình yên mà hạnh phúc.

Ta còn thường mang một ít đồ ăn từ quán về nhà, chia sẻ cho thím Trương. Hơn nửa năm trôi qua, Lưu Thập Tam cũng trông thấy rõ ràng là đã béo lên một chút. Hắn nói trước kia ước mơ lớn nhất là không phải ăn bánh nướng đen, vậy mà giờ đây đã thành hiện thực.

Thím Trương thì nói, Lưu Thập Tam sống được như hiện tại, lão Lưu dưới suối vàng biết được cũng yên lòng. Chúng ta chỉ thiếu một đứa con nữa thôi. Ta đỏ mặt cúi đầu, Lưu Thập Tam cũng vậy. Thật ra nhìn mãi cũng quen, hắn cũng không đến nỗi quá xấu.

Việc kinh doanh của quán mì càng ngày càng phát đạt, cuộc sống của chúng ta cũng ngày càng tốt hơn. Ta đã sắm sửa thêm nhiều đồ dùng cho gia đình. Căn nhà nhỏ của Lưu Thập Tam ngày càng giống một tổ ấm hơn. Hắn nói, giờ đi gác đêm cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn.

Khi ta đang tính đến việc chuyển sang một căn nhà lớn hơn, thì ông chủ quán mì đột nhiên đưa cho ta tiền lương tháng, và bảo ta đi tìm công việc mới. Ông còn đưa thêm cho ta một ít, và nói lời xin lỗi. Ông nói mẹ già ở nhà bị bệnh, ông phải trở về chăm sóc.

Ta đề nghị đưa mẹ ông đến đây, nhưng ông chủ nói mẹ già yếu ớt, e rằng không chịu nổi hành trình vất vả.

“Cửa tiệm này ta đã định bán lại rồi, thật ra ta cũng không nỡ, nhưng mẹ ta chỉ có một người con trai, ta không thể không lo cho bà.”

Ta cảm động trước lòng hiếu thảo của ông chủ, nhưng thật sự rất tiếc cửa tiệm này. Đột nhiên, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu ta.

“Ông chủ, ông định bán tiệm này với giá bao nhiêu?”

“Ba mươi lượng bạc, trong vòng mười ngày là được.”