Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THANH CHI Chương 3 THANH CHI

Chương 3 THANH CHI

3:39 chiều – 25/08/2024

5

Ngày hôm sau, ta dậy sớm mua dầu đèn để trả lại cho thím Trương. Thím Trương nắm tay ta nói: “Nương tử nếu không gấp, ở lại ngồi cùng ta một lát. Lão bà này một mình lủi thủi trong nhà, đôi khi cũng thấy cô đơn.”

Ở đây ta chẳng quen biết ai, Lưu Thập Tam ăn xong bữa sáng thì hầu như ngủ cả ngày, trong nhà cũng chẳng có ai để nói chuyện nên ta ngồi xuống.

Thím Trương mất chồng từ rất lâu rồi, bà một thân một mình nuôi con trai lớn khôn. Sau này chiến tranh xảy ra, con trai thím mới mười sáu tuổi đã bị bắt đi lính. Lúc đầu còn thỉnh thoảng có thư từ qua lại báo bình an về nhà, nhưng sau đó thì bặt vô âm tín. Nghe nói bên tiền tuyến đã thất bại, có lẽ con trai thím cũng đã mất rồi. Trong nhà chỉ còn lại một mình thím, nên thím bày một quán nước đường ngoài cửa để mưu sinh.

Một phụ nữ sống một mình, cuộc sống gặp không ít khó khăn. Cha con Lưu Thập Tam nhà bên thấy thím Trương đáng thương, thường xuyên giúp đỡ thím ấy.

Sau khi lão Lưu qua đời, Lưu Thập Tam thường đến xem thím Trương có cần gì giúp đỡ không. Những công việc nặng nhọc, vất vả, hắn đều giúp thím hoàn thành. Mỗi lần hắn đến, thím Trương đều múc cho hắn một bát nước đường lớn.

Vì Lưu Thập Tam trạc tuổi con trai thím, lại là người mà thím nhìn thấy lớn lên từ nhỏ, nên thím cũng coi hắn như con trai mình.

“Nương tử à, ngày Thập Tam đón ngươi về nhà, hắn còn đặc biệt lấy từ chỗ ta một chiếc chăn.

“Chiếc chăn đó ta đã làm từ lâu, vốn định dành cho con dâu tương lai của ta, nhưng con ta… Ài… Nhưng đưa cho Thập Tam cũng được. Nương tử như ngươi, ta nhìn cũng thấy hài lòng.”

Thím Trương thủ thỉ, lâu lâu có người đến mua nước, thím lại đi múc một bát. Thím cũng múc cho ta một bát, ta từ chối không được nên đành uống. Ngọt thật! Hồi nhỏ, món ăn vặt duy nhất của ta, ngoài kẹo gạo do mẹ ta làm, là bát nước đường mười văn ở góc phố.

Nhưng thứ này không phải lúc nào cũng có thể uống được. Tối trước khi ta được bán vào phủ Tống gia , cha ta đã mua cho ta một bát nước đường. Dùng tiền đặt cọc bán ta mà mua. Ta vừa uống, nước mắt vừa rơi tí tách vào bát, bát nước đường ấy vừa đắng vừa chát.

Sau đó,mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, ta liền mang chỉ thêu và vải trắng sang nhà thím Trương cùng ngồi với thím. Thím Trương gặp ta cũng vui lắm, mỗi ngày hai chúng ta có không ít chuyện để nói. Thỉnh thoảng có khách đến, ta cũng giúp thím chăm sóc quán. Thím Trương thì thay ta thêu vài mũi.

Lưu Thập Tam mỗi lần đến làm việc đều rất ít nói. Không nói một lời, làm xong việc, uống xong bát nước đường rồi rời đi.

“Thanh Thanh, Thập Tam không thích nói chuyện, nhưng hắn là người tốt.”

Sau khi quen thân, thím Trương gọi ta là Thanh Thanh. Thím còn bảo rằng, nếu Lưu Thập Tam có ức hiếp ta, ta có thể nói với thím, thím sẽ giúp ta dạy dỗ tên ngốc này.

Ta chỉ cười. Lưu Thập Tam đối với ta luôn tôn kính, sau này ta bảo hắn lên giường đất ngủ, có ngày nghỉ không phải đi làm, hắn cũng chỉ nằm sát mép giường, cách ta rất xa. Nhưng chúng ta cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, hắn kể cho ta nghe những chuyện kỳ lạ trong khi gác đêm, ta nghe mà thích thú vô cùng.

6

Ngày lĩnh tiền tháng, Lưu Thập Tam ăn sáng xong liền ra ngoài, gần trưa vẫn chưa thấy về. Ta ra ngoài tìm hắn, cuối cùng thấy hắn trước cửa tiệm Hương Vị Trai. Hắn đang khúm núm còng lưng, lúng túng không biết làm gì. Bên cạnh hắn là Hồng Cẩm tay cầm khăn tay, khí thế trừng trừng áp đảo.

“Ngươi cũng xứng ăn những thứ ngon ở đây sao?”

“Ghê tởm chết đi được, đừng có dính dáng đến bọn ta!”

“Chỗ này đâu phải dành cho loại hạ tiện như ngươi, mau cút đi, đừng làm bẩn mắt bọn ta!”

Lưu Thập Tam lặng lẽ quay người rời đi, ta bước lên chắn trước mặt hắn. Hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ấm ức, thấy người đến là ta, hắn nở một nụ cười lấy lòng. Ta siết chặt tay, kéo tay áo Lưu Thập Tam đến trước mặt Hồng Cẩm đang ngạo nghễ.

“Ngươi dựa vào đâu mà bắt hắn cút đi?”

“Ồ, ta quên mất hắn là phu quân của  Thanh Chi tỷ tỷ, thất lễ rồi.”

Hồng Cẩm vừa cười, vừa giả vờ vỗ vỗ hai cái vào miệng mình.

“Tỷ tỷ, sau khi gả đi, tỷ sống thế nào rồi?”

Nàng cố tình nhìn ta từ đầu đến chân, bộ quần áo lụa là trên người nàng và chiếc áo khoác cũ bạc màu của ta tạo nên sự đối lập rõ rệt.

Có người bắt đầu thì thầm to nhỏ. Ta không để ý đến Hồng Cẩm, mà trực tiếp hỏi ông chủ: “Ông chủ, chẳng lẽ người gác cổng không được mua, cũng không xứng ăn đồ nhà ông sao?”

“Phu nhân nói gì vậy, khách đến là khách, làm gì có chuyện đuổi khách ra khỏi cửa, ai đến chúng tôi cũng hoan nghênh.”

Ông chủ vội vàng cười nói.

Hương Vị Trai là một tiệm lâu đời, đồ điểm tâm ở đây rất ngon, giá cả hơi đắt, nên gia đình bình thường ít khi mua. Khi còn ở phủ Tống gia, ta cũng thường được ăn.

“Khách thì có phân biệt sang hèn không?”

“Phu nhân lại nói đùa rồi.”

“Khách đúng là không phân biệt sang hèn, nhưng người như hắn có mua nổi không, đừng ăn xong lại kéo tỷ tỷ đi xin ăn trả nợ.”

Hồng Cẩm nói  với vẻ mặt khinh bỉ, khiến Lưu Thập Tam cúi đầu càng thấp hơn.

“Ngươi chẳng phải cũng là một nô tỳ sao? Ngươi cao quý hơn hắn được mấy phần? Ngươi mua điểm tâm bằng tiền của phủ Tống gia, tiền của ngươi thì mua được bao nhiêu?”

“Ngươi…”

Hồng Cẩm bị ta làm cho nghẹn lời, nhiều người bắt đầu tỏ vẻ đồng tình với ta và nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt.

Ta kéo tay Lưu Thập Tam, ngẩng cao đầu rời khỏi đó. Tay hắn thô ráp nhiều vết chai sạn, hơi run rẩy.

Về đến nhà, Lưu Thập Tam nói: “Cảm ơn ngươi, Thanh Chi.”

“Cảm ơn ta làm gì, ta chỉ là không chịu được cái vẻ mặt bắt nạt người khác của nàng ta thôi. Ngươi tốt tính quá, thật là có lỗi với cái gương mặt dọa người này của ngươi.”

Nói xong, ta lại cảm thấy mình lỡ lời.

“À, ta không có ý đó.”

“Cái này, cho ngươi.”

Lưu Thập Tam đưa cho ta một gói giấy, hương thơm nhè nhẹ của hoa quế lan tỏa.

Đây là món bánh nổi tiếng của Hương Vị Trai, bánh hoa quế. Điểm tâm của Hương Vị Trai nổi tiếng ngon, giá cũng đắt, mỗi lần đi mua đều phải xếp hàng rất lâu mới có.

“Lần trước mua loại bánh đó, ngươi không thích ăn, ta nghe nói bánh này ngon, nên… đến mua.”

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, ta nghe không rõ. Bánh hoa quế đúng là ngon thật, nhưng đã ngốn gần hết số tiền tháng của Lưu Thập Tam.

“Ngươi mua cái này rồi, nửa tháng còn lại làm sao?”

Dù nói vậy, nhưng ta không nhịn được liền cho ngay một miếng bánh vào miệng.

“Ừ, ta có thể ăn ít đi, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nếu không ổn, ta sẽ đi bán củi, cũng sẽ trụ được đến khi nhận tiền tháng tiếp theo.”

Lưu Thập Tam ngây ngô đáp.

“Ta vẫn còn trang sức.”

“Ngươi giữ lấy. Ngươi theo ta đã chịu đủ thiệt thòi rồi.”

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác xúc động, lần này bánh hoa quế dường như ngon hơn mọi khi.

“Ngươi cũng nếm thử đi.”

Ta đưa miếng bánh hoa quế đến trước mặt hắn, hắn vội vàng đẩy lại: “Ngươi ăn đi, ngươi ăn đi, ta không thích mùi hoa quế.”

Sao có thể không thích được, rõ ràng ta thấy hắn nuốt nước bọt mấy lần.

Cuối cùng, ta lấy cớ không ăn nổi nữa, để lại hai miếng, rồi nói với hắn rằng bánh hoa quế rất mau hỏng, ngày mai không ăn sẽ phải bỏ đi. Hắn lấy lý do không được lãng phí mà ăn hết chỗ bánh còn lại. Trước khi hắn đi làm, ta đưa cho hắn một ít tiền đồng.

“Đêm lạnh, nếu có thời gian thì đi uống bát canh nóng.”

“Ừ, được rồi!”