Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THANH CHI Chương 2 THANH CHI

Chương 2 THANH CHI

3:39 chiều – 25/08/2024

3

Khi trời vừa sáng, ta liền dậy quét dọn lại cả căn nhà, sau đó đem chút lúa mì tìm được trong góc bỏ vào nồi nấu.

Khi Lưu Thập Tam trở về, cháo trong nồi vừa mới chín tới. “Ngươi nên mua thêm chút lương thực, trong nhà đã hết rồi.”

“Được, được.”

Lưu Thập Tam nuốt xong ngụm cháo cuối cùng, buông bát xuống rồi đội nón lên.

“À, ta sẽ sang mượn tạm chút lương thực từ thím Trương nhà bên cạnh, chờ đến khi có tiền lương ta sẽ trả lại.”

Lưu Thập Tam hết tiền rồi, mỗi tháng hắn chỉ nhận được nhiều nhất là nửa quan tiền, sau khi trừ ăn uống cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Hôm qua hắn thuê kiệu nhỏ cho ta, lại mua thêm bánh, giờ chỉ còn lại ba văn tiền.

Ta thở dài, lấy từ trong bọc ra một món trang sức.

“Đem cầm đi, mua thêm ít gạo, mì, dầu, tiện thể mua giúp ta ít chỉ thêu và vải trắng.”

Lưu Thập Tam làm theo, chẳng bao lâu đã mang tất cả về, số tiền dư lại cũng giao hết cho ta.

Rốt cuộc cũng là nam nhân thô kệch, màu chỉ hắn chọn đặc biệt chói mắt, không phải đỏ rực thì cũng là xanh lòe loẹt.

Cảm thấy không thể dùng nó để làm gì được, ta quyết định tự mình đến tiệm thêu chọn vài sợi màu khác.

Ta vốn quen thuộc với việc đi chọn chỉ ở tiệm thêu, lúc còn trong phủ, ta cũng thường đi đến đây mua sắm.

Rất nhanh ta đã chọn xong màu chỉ mình cần dùng, người làm trong tiệm gói ghém cẩn thận cho ta, còn tặng thêm một bó chỉ nữa. Một phần vì ta là khách quen, phần khác là vì họ thương cảm cho hoàn cảnh của ta.

Ta cảm ơn họ rồi chuẩn bị rời đi thì bất ngờ gặp phải Hồng Cẩm cùng các nàng từng làm việc chung trong phủ.

“Ồ! Thanh Chi tỷ tỷ, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đêm tân hôn với Lưu Thập Tam thế nào?”

Giọng của nàng rất lớn, lớn đến mức người ngoài tiệm thêu cũng thò đầu vào nhìn, rồi sau đó là một tràng cười rộ lên. Ta cúi đầu xuống bước nhanh về phía trước, chỉ mong có thể biến mất ngay lập tức trước mặt bọn họ.

Hồng Cẩm chặn đường ta: “Thanh Chi tỷ tỷ đã xuất giá, theo tình nghĩa, cũng nên mời các tỷ muội một bữa cơm. Các tỷ muội gặp mặt tỷ phu, ngoài việc chúc mừng còn nhắc nhở hắn phải đối đãi với tỷ thật tốt, tỷ tỷ nói xem có đúng không? Nghe nói tỷ phu là người đặc biệt nhất trong đám gác cổng đấy.”

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt,” tiếng cười càng lớn hơn.

Ta bị nhấn chìm trong những âm thanh ồn ào, đầu óc loạn lên chẳng biết phải làm gì.

“Hồng Cẩm cô nương, mới có một lô chỉ thêu Ba Tư về, cô không đến xem thử sao?”

Người làm trong tiệm đã giúp ta giải vây, ta rời đi mà như trốn chạy, vừa chạy vừa khóc.

Đến một con hẻm nhỏ, ta dừng lại thở dốc, nước mắt tự nhiên tuôn rơi không ngừng lại được. Một tấm lụa thêu hoa mai đỏ đưa đến trước mắt ta, theo hướng tay cầm tấm lụa, ta thấy thiếu gia đứng cạnh bên, vẫn là cái dáng vẻ phong lưu, thanh thoát như xưa.

“Thanh Chi, ta xin lỗi.”

Ta lùi lại một bước, không nhận tấm lụa từ tay ngài.

“Thiếu gia, ngài không có gì phải xin lỗi ta.”

“Vậy hắn đối xử với ngươi tốt chứ?”

Một cơn gió đột ngột thổi tung lớp vải mỏng quấn quanh cổ ta, lộ ra vết thương còn đang rướm máu, ánh mắt thiếu gia đầy đau khổ.

“Thanh Chi…”

 Biết rằng ngài hiểu lầm, nhưng ta không muốn giải thích. Ngài tiến lại gần để xem xét, nhưng ta lùi xa hơn.

Chúng ta vốn dĩ là người của hai thế giới, dù thiếu gia từng ôm ta thật chặt, hứa hẹn sẽ cho ta một tương lai tốt đẹp thì ta cũng không dám mơ tưởng xa xôi, chỉ biết giữ gìn bổn phận của mình.

Được sống bình an trong phủ Tống gia, đó là điều ta từng mong ước. Ta tận mắt chứng kiến nhị đệ của ta chết đói,  còn tam đệ vừa mới sinh đã đói đến mức không còn sức để mà khóc, cha ta bất đắc dĩ bán ta vào phủ Tống gia làm nô tỳ.

“Con ơi, chỉ có như vậy, ba cha con ta mới có thể sống sót.”

Ta may mắn được thiếu gia để ý nên mới có được vài ngày sống tốt, lúc này nào dám mong gì hơn?

“Thanh Chi, hay là ngươi cứ cầm lấy cái này, nếu có khó khăn gì, hãy tìm đến ta.”

Thiếu gia thu lại tấm lụa, tháo túi tiền bên hông ra đưa cho ta.

Ta đẩy trả lại: “Không cần đâu, thiếu gia. Thanh Chi bây giờ đã là người có chồng, không thể dây dưa gì với thiếu gia nữa, thiếu gia bảo trọng, ta xin cáo từ.”

“Thanh Chi, Thanh Chi…”

Ta không quay đầu lại nữa mà cứ thế rời đi, thiếu gia ở phía sau gọi ta nhiều lần nhưng ta không đáp lại.

Mọi thứ như cách biệt cả một đời, không lâu trước đây, ta còn theo hầu thiếu gia, mài mực cho ngài. Thiếu gia vừa uống trà vừa vẽ tranh, sau đó đưa bút cho ta, ta thêm vài nét, một bông ngọc lan liền nở rộ trên tờ giấy Tuyên.

Ngài nở nụ cười khen ta thông minh.

4

Trở về căn nhà nhỏ của Lưu Thập Tam, ta ngồi bên bàn trà mà thở dốc. Mặt ta lạnh buốt, đưa tay lên lau mới nhận ra nước mắt chưa kịp khô.

“Ta biết ngươi gả cho ta là uất ức.”

Lưu Thập Tam không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, hắn đang dùng con mắt lành lặn duy nhất nhìn ta.

“Chúng ta… chúng ta cũng có thể hòa ly. Chỉ là có thể đợi vài ngày nữa không? Ngươi vừa mới gả cho ta mà đã đi, họ sẽ cười ta mất.”

Lưu Thập Tam cúi gằm đầu xuống, trông như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.

“Ngươi yên tâm ngủ đi, đêm nay còn phải đi làm.”

Ta lảng tránh chuyện này, tay bắt đầu tách các bó chỉ thêu, căng tấm vải trắng lên khung, và bắt đầu thêu hoa.

Có việc để làm, thời gian trôi qua nhanh chóng. Mấy ngày liền cứ thế trôi qua. Hôm ấy, Lưu Thập Tam vừa đi không lâu, cái đèn bỗng phụt ra một tia sáng lớn rồi tắt ngấm.

Ta định thêu thêm một lát, nhưng các cửa tiệm trên phố cũng đều đã đóng cửa. Lần mò trong bóng tối, ta sang nhà thím Trương hàng xóm mượn dầu. Nghe nói ta là vợ của Lưu Thập Tam, thím Trương lấy cho ta đầy hai muỗng dầu lớn.

“Nương tử, như thế đã đủ chưa?”

“Đủ rồi, thím Trương, thế là đủ rồi.”

Ta hứa với thím sẽ trả lại vào ngày mai, thím còn đích thân tiễn ta ra cửa.

“Nương tử sinh đẹp thế này, gả cho Lưu Thập Tam quả thực có phần thiệt thòi, nhưng thật lòng mà nói, Lưu Thập Tam là một đứa trẻ tốt, theo hắn ngươi sẽ không chịu thiệt đâu.”