Những năm tháng thay tỷ tỷ gả cho Ngụy Hầu, ta xuân cày hạ cấy, phụng dưỡng mẹ chồng, được trên dưới đều khen ngợi là Hầu phu nhân danh hiền tiếng thảo.
Ai nấy đều ngưỡng mộ số phận tốt đẹp của ta. Cho đến khi Ngụy Hầu vì muốn rước tỷ tỷ ta vào cửa mà không tiếc ép ta uống độc tự vẫn..
Khi mở mắt ra lần nữa, ta trọng sinh trở về đêm trước khi bị ép thay tỷ tỷ để xuất giá.
Ta gõ cửa nhà Tạ gia, nơi vị biểu ca như tiên giáng trần đang ở, cố nhịn không rơi nước mắt mà nói: “Ta không muốn gả.”
Chàng khoác áo mở cửa, ánh trăng chiếu rọi trên gương mặt chàng. Chàng nói: “Vậy thì không gả.”
Một lời hứa hẹn, từ đó dù là núi đao biển lửa, chàng cũng sẽ bảo vệ ta.
1
Sau ba tháng bị quân địch bắt giữ, ta nhận được tin tức về hôn lễ của Ngụy Hầu và tỷ tỷ ta, hôn lễ của Ngụy Tuấn và Tiết Vân ở Kim Lăng, tin tức này lan truyền khắp nơi.
Trong thời loạn thế, việc liên hôn giữa các gia tộc danh giá vốn là chuyện thường tình. Nhưng điều kiện là, nếu Ngụy Tuấn không phải đã có một phu nhân, người vì chàng mà sơ tán dân chúng đến nơi an toàn mà bị quân địch bắt giữ.
Chủ soái của quân địch đã sớm phát tin, muốn chàng dùng ba tòa thành trì để đổi lấy ta. Nhưng Ngụy Tuấn chậm trễ không hồi đáp. Cho đến hôm nay, chàng mới phái sứ giả đến, còn mang theo hai món đồ.
Một là khẩu tín cho chủ soái, chê cười chủ soái chỉ biết dùng một nữ nhân nhỏ bé để uy hiếp vương hầu. Chàng không thể vì ta mà cắt nhượng ba tòa thành trì đó được. Còn một cái là cho ta, đó là một gói thạch tín để tự vẫn.
Sứ giả thay mặt Ngụy Tuấn truyền lời.
Chàng nói: “A Uẩn, là ta có lỗi với nàng, kiếp sau ta sẽ đền bù cho nàng.”
Chỉ có một câu, không lời nào khác. Bị giam cầm trong quân địch nhiều tháng, ta ngày ngày phải chịu đựng hình phạt tra tấn tàn khốc đến mức sống không bằng chết.
Ta chờ, chờ cho đến khi phu quân của ta cưới người khác, chờ cho đến khi chàng gửi cho ta một gói thạch tín, mong ta tự vẫn vì đại cục.
Chàng bảo ta, kiếp sau sẽ bù đắp cho ta.
2
Ba tháng trước, tA Uẩn là phu nhân của Ngụy Hầu Ngụy Tuấn, người được các thiếu nữ ở Ngụy đô vô cùng ngưỡng mộ.
Dù ta không phải là con gái chính tông của thế gia, chỉ là chi thứ của họ Tiết ở Kim Lăng, nhưng ta lại may mắn vô cùng khi có thể thay thế tỷ tỷ, gả cho Ngụy Tuấn, người nắm quyền từ khi còn trẻ.
Thiếu niên ý chí, kim qua thiết mã. Từ đó trước mặt người đời, ta phong quang vô hạn. Không ai biết rằng sau bức tường Ngụy Hầu phủ, ta phải chịu đựng bao nhiêu khổ nạn.
Bởi vì việc thay tỷ tỷ xuất giá nên Ngụy Tuấn luôn không thừa nhận ta là thê tử của chàng, chưa bao giờ nhìn ta bằng ánh mắt chính diện. Không có sự ủng hộ của chàng, ta lại xuất thân thấp kém, ở Ngụy đô, bước chân nào cũng khó khăn trăm bề.
Ta phải tự mình xuân cày hạ cấy, để chứng tỏ phẩm đức của một nữ tử; ta phụng dưỡng mẹ chồng, bao năm qua một ngày như mọi ngày, chưa từng sai sót.
Ta biết Ngụy Tuấn ôm chí lớn với thiên hạ, nên ta đã nỗ lực hết sức để làm tròn vai trò của một Hầu phu nhân, giành được sự tán dương của bách tín trên dưới Ngụy đô..
Ta tưởng rằng chỉ cần nỗ lực, thì sẽ làm tốt. Nhưng không phải. Ít nhất, Ngụy Tuấn không nghĩ vậy.
Khi Nghiệp thành động loạn, chàng để ta ở lại trong thành, để ổn định lòng quân. Dù chàng biết rằng loạn quân chẳng bao lâu sẽ kéo đến, dù chàng biết rằng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối. Trước lúc Ngụy Tuấn rời đi, ta gọi chàng lại, đôi bàn tay đang giấu trong tay áo run rẩy vì sợ hãi.
Ta hỏi:
“Quân hầu, ngài sẽ đến đón thiếp chứ?”
Ngụy Tuấn quay đầu lại, kiếm bên hông va chạm với giáp, chàng nói: “Sẽ.”
Nhưng mà chàng đã lừa ta. Cho đến khi binh đổ thành vỡ, cho đến khi ta vì sơ tán dân chúng mà bị quân địch bắt giữ ba tháng, chàng vẫn không đến. Từ đầu đến cuối. Chàng đều sẽ không đến đón ta. Bởi vì cho dù ta có xuất sắc đến đâu, cũng không phải là nữ tử mà chàng yêu thích.
3
Ta không ngờ rằng, sau khi bị thạch tín độc chết trong cô độc và đau đớn, nay ta lại quay về đêm trước khi thay tỷ tỷ gả cho Ngụy Tuấn. Trên người vẫn còn mặc hôn y, năm đó, ta mới chỉ mười sáu tuổi. Người của nhà họ Tiết đứng canh bên cạnh ta, nửa mềm nửa cứng mà uy hiếp:
“Đó chính là Ngụy Hầu, gả qua đó là phú quý tràn đầy. Nếu lỡ dở, đừng nói là ngươi, mà ngay cả cha mẹ ngươi cũng khó giữ được mạng.”
Kim Lăng Tiết thị, danh môn vọng tộc. Nhà ta chẳng qua là một chi thứ nhỏ nhoi không biết từ lúc nào bị phân ra, nhỏ bé không đáng kể, nhưng có một ngày lại bị người của bản gia tìm đến. Nói rằng đại tiểu thư của bản gia thiếu bạn chơi cùng.
Mẫu thân ta đang lo lắng cho hôn sự của ta, hy vọng rằng ta có thể nhân cơ hội này mà tìm được một lang quân như ý ở Kim Lăng, nhất kiến chung tình nên tiễn ta đến nhà họ Tiết. Trước khi lên đường, bà vừa vui mừng vừa âu lo, lúc thì nói:
“Kim Lăng đất rộng người tài, có nhiều công tử tốt. Con đến đó cũng tốt.”
Lúc lại nói:
“A Uẩn, nếu người Kim Lăng đối đãi không tốt với con, thì hãy quay về, mẫu thân luôn ở đây chờ con.”
Bà không biết. Chúng ta đều không biết. Ta sẽ không bao giờ có thể trở về nữa. Vì Tiết gia không phải tìm bạn cho Tiết Vân, mà là tìm người thay thế để gả thay.
Khi ta vừa đến Kim Lăng, liền bị ép mặc vào hôn y. Người của Tiết gia ngày đêm canh gác, lo sợ ta bỏ trốn. Từ đó về sau, cuộc đời ta không còn sự lựa chọn. Ta không có đường nào để đi nữa rồi.
4
Nhưng có lẽ vẫn còn một con đường khả dĩ. Ta nhân lúc bà tử canh gác sơ hở, dùng gối sứ đánh ngất bà, rồi từ cửa sổ leo ra ngoài.
Nếu ta không nhớ nhầm, thì sau này Tạ Lâm, người cầm lục quốc tương ấn, hiện đang tạm trú ở Tiết phủ. Quân tử đoan chính, không có gì hơn thế.
Ta không biết chàng ở đâu. Chỉ biết rằng chàng thích sống gần nước. Ta chạy thục mạng về phía Bích Hồ trong Tiết phủ, toàn thân đẫm mồ hôi.
Khi xưa Ngụy Tuấn vì ta là thân phận thay thế mà mấy lần muốn hạ tội ta, nếu không phải nhờ Tạ Lâm mở lời, e rằng ta khó lòng thoát nạn. Nếu có thể tìm được Tạ Lâm có lẽ chàng sẽ giúp ta.
Đèn đuốc trong Tiết phủ dần sáng lên, thị vệ và bà tử đều xuất động tìm kiếm, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Không biết ai đã hét lên:
“Ở kia!”
Ta xông vào tiểu trúc ven hồ, gõ mạnh lên một cánh cửa đang đóng chặt. Đã có quản sự dẫn người dừng lại ngoài tiểu trúc, dường như có điều kiêng dè mà không dám vào.
Ngay sau đó cửa được mở từ bên trong, vị công tử nhà họ Tạ khoác áo đứng dậy bước ra, chính là… người đang đứng trước mặt ta. Ta kiệt sức đến mức không thể nói nên lời. Chỉ nghẹn ngào được vài chữ: “Ta không muốn gả.”
Ngài có thể giúp ta không.
Hôn y trên người đã bị rách nát vì chạy trốn, mồ hôi đẫm trên khuôn mặt lấm tấm. Người của Tiết gia nói rằng, gả cho Ngụy Hầu sẽ có phú quý vô hạn. Không ai nói rằng, ta sẽ phải chịu lạnh nhạt, khinh khi và trách mắng suốt mười năm như một ngày, không có kết cục tốt đẹp.
Quản sự bên ngoài tiểu trúc lớn tiếng: “Tạ công tử, tân nương tử nửa đêm chạy ra ngoài quấy rầy ngài, bọn tiểu nhân sẽ lập tức đưa nàng đi.”
Chàng không để ý đến, chỉ cúi mắt nhìn ta. Tạ Lâm như nói với ta, cũng như nói với người phía sau. Ánh trăng rọi xuống khuôn mặt chàng. Chàng nói:
“Vậy thì không gả.”
Trong lúc đường cùng, một lời hứa hẹn. Từ đó dù là núi đao biển lửa, chàng cũng sẽ đứng sau lưng bảo vệ ta, chưa từng thất hứa.