Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VÀ KHUÊ MẬT MUỐN ĐỔI PHU QUÂN Chương 1 TA VÀ KHUÊ MẬT MUỐN ĐỔI PHU QUÂN

Chương 1 TA VÀ KHUÊ MẬT MUỐN ĐỔI PHU QUÂN

2:31 chiều – 24/08/2024

Ta cùng với khuê mật bị Hoàng hậu để mắt đến, được  ban hôn cho hai vị hoàng tử, trở thành phi tần. 

Ta với tài nghệ bắn cung bách phát bách trúng, được chỉ định cho Lục hoàng tử giỏi võ. 

Còn Sở Tinh Lạc, với khúc cổ cầm tuyệt diệu, được chỉ định cho Thái tử tinh thông văn chương.

Sau khi thành hôn, ngày tháng trôi qua bình lặng, chẳng có chút thú vị. Thế là trong một lần nọ, tại buổi trà đàm của các quý nữ, Sở Tinh Lạc nhai mứt quả, vẻ mặt như có điều bí ẩn mà thì thầm vào tai ta:

“Thái tử dường như đã có người trong lòng, ta muốn hòa ly.”

Ta trầm ngâm một lúc, rồi nghiêm túc nói:

“Lục hoàng tử dường như cũng có bệnh kín… ngươi ly, ta cũng ly!”

Nhưng còn chưa nhận được giấy hòa ly, hai ta đã bị chặn lại trong phòng.

Thái tử đẩy ta vào cửa, má hơi ửng đỏ, ánh mắt dịu dàng:

“Nếu đệ muội không vừa lòng Lục hoàng đệ, có thể đổi với Sở cô nương.”

Ta ngẩn ngơ, lắp bắp:

“Đổi… đổi cái gì?”

Thái tử mỉm cười, để lộ hai hàng răng trắng:

“Đổi phu quân ấy.”

1

Ta và Sở Tinh Lạc là tri giao khuê mật, được mệnh danh là song mỹ kinh thành, gia thế hiển hách, danh tiếng vang xa.

Hoàng hậu nương nương là mẫu thân của Thái tử và Lục hoàng tử, khi hai vị hoàng tử đã đến tuổi thành thân, liền tổ chức một buổi Bách Hoa yến, tự mình chọn con dâu.

Thái tử tinh thông văn chương, đức tài song toàn, việc trị quốc không ai bì kịp.

Lục hoàng tử giỏi võ, cầm một cây trường thương múa đến xuất thần nhập hóa, từng đánh lui giặc ngoại xâm hơn tám trăm dặm.

Hai vị đều là những chàng trai khó gặp, thêm vào thân phận con trưởng con đích, các thế gia muốn kết thân với hoàng tộc nhiều không đếm xuể.

Quý nữ thế gia cũng dốc hết tài nghệ, trong buổi Bách Hoa yến, ai nấy đều tranh tài khoe sắc, thật náo nhiệt.

Ta và Sở Tinh Lạc cũng đã đến tuổi cập kê, cùng nhau thì thầm:

“Ngươi thấy thế nào? Hai vị này đều là rồng phượng trong thiên hạ, ngươi có muốn gả không?”

Sở Tinh Lạc phe phẩy quạt, híp mắt:

“Ngươi nghĩ sao? Ngươi gả, ta cũng gả!”

Đã có chung quyết định, hai ta mỗi người đều dốc hết sức, biểu diễn tài nghệ.

Ta từ nhỏ luyện võ, đặc biệt giỏi bắn cung cưỡi ngựa, một phát cung kéo căng, bách phát bách trúng, giành được tiếng vỗ tay vang dội.

Sở Tinh Lạc học từ phụ thân, tinh thông âm luật, một khúc cổ cầm ngân vang, khiến tất cả mọi người đều đắm chìm trong âm điệu ấy.

Chúng ta nhìn nhau cười, tự tin như nắm chắc phần thắng trong tay.

Khi yến tiệc kết thúc, Hoàng hậu quả nhiên mỉm cười tươi tắn, lấy ra hai chiếc trâm vàng đặt trước mặt chúng ta:

“Hai vị cô nương đều tài sắc vẹn toàn, thật khiến bản cung yêu mến. Đây là hai chiếc trâm, đều do thợ giỏi trong cung chế tác, muốn tặng cho hai vị. Các ngươi không bằng thử chọn xem thích chiếc nào?”

Ta và Sở Tinh Lạc nhìn nhau, trong lòng tựa như gương sáng.

Trong hai chiếc trâm vàng này, một chiếc khắc họa hình phượng hoàng sống động, hiển nhiên là dành cho Thái tử phi. Chiếc còn lại thiết kế bình thường, chọn chiếc này tự nhiên là phải gả cho Lục hoàng tử.

Đồ tốt dĩ nhiên phải để lại cho tỷ muội, con đường phía trước của nàng, ta sẽ giúp nàng trải gấm thêu hoa. Ta liền vươn tay, chọn chiếc trâm vàng bình thường, cung kính cúi người:

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã ban ơn, chiếc trâm này tuy giản dị nhưng tinh xảo, rất phù hợp với kẻ thường xuyên múa đao luyện võ như Vãn Ngưng.”

Hoàng hậu gật đầu, hài lòng đáp:

“Rất tốt, quả là người hiểu chuyện.”

2

Sở Tinh Lạc được ban hôn cho Thái tử, hai người tài mạo song toàn, tâm đầu ý hợp, trở thành câu chuyện đẹp lan truyền khắp nơi. Ta thì được định hôn với Lục hoàng tử, chuyện về chiếc trâm vàng khắc phượng cũng lan truyền, danh tiếng hiền thục của ta lại càng rạng rỡ.

Hôn kỳ của hai chúng ta được định cùng một ngày, đế hậu hai người đích thân đến dự, là sự kiện hôn lễ lớn chưa từng có thuở tiền triều đến nay.

Phủ Thái tử và phủ Lục hoàng tử chỉ cách nhau một bức tường, trong vườn có cổng thông nhau. Vào ngày đại hôn, khi nam nhân đang tiếp khách ngoài tiền viện, chúng ta lén lút gặp nhau trong tân phòng. Sở Tinh Lạc đổi sang chiếc quạt thêu mẫu đơn, phe phẩy quạt tạo nên tiếng gió vù vù:

“May mà khoảng cách này cũng gần, sau này chúng ta gặp nhau lại càng tiện lợi.”

Ta vén khăn trùm đầu lên, tiện tay lấy một hạt lạc lăn trên giường bóc vỏ bỏ vào miệng nàng, gật đầu đồng ý:

“Hơn nữa lại là huynh đệ cùng một bung mẹ sinh ra, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!”

Khi giờ lành đến, chúng ta mỗi người trở về tân phòng của mình.

Lục hoàng tử Trì Tích Chu bước vào với dáng vẻ say sưa, ngay cả rượu giao bôi cũng chưa kịp uống đã đổ gục xuống đất. Ta tốn sức lực múa đao lộng thương cả đời mới kéo được hắn lên giường, nhưng hắn lại nằm ngang chiếm hết cả giường, không chừa cho ta chút chỗ nào. Ta đành phải xoay người, qua đêm ở chiếc giường bên ngoài. Đêm động phòng hoa chúc, ta và hắn mỗi người chiếm một chiếc giường, ngủ say đến trời đất quay cuồng, tiếng ngáy vang trời dậy đất.

Ngỡ rằng chỉ vì say rượu nên đêm ấy mới không thành chuyện. Ai ngờ suốt cả tháng trời, Trì Tích Chu đêm nào cũng nghỉ ở giường bên ngoài, chưa từng có một chút gần gũi với ta.

Nhận thấy có điều bất thường, ta lại thở phào nhẹ nhõm. May mắn là ta đã chọn Trì Tích Chu, nếu để Sở Tinh Lạc phải đêm đêm cô đơn trong khuê phòng, thì thật đáng thương!