3
Nửa tháng sau, ta trở về Đào Hoa thôn.
Đây là quê hương của ta, cũng là nơi ta nhặt được Lý Thời Hoằng.
Lúc đó, cả người hắn nhuốm đầy máu, ngực còn cắm một mũi tên, nằm gục bên vệ đường.
Ta đặt bó củi vừa nhặt được xuống, cúi người kiểm tra hơi thở của hắn.
Vẫn còn sống.
Vì thế, ta đã bỏ lại bó củi mà khó khăn lắm mình mới nhặt được, kéo hắn trở về nhà.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ta phát hiện hắn có dung mạo vô cùng tuấn tú.
So với Lưu tú tài đẹp nhất thôn ta, hắn còn tuấn tú hơn nhiều.
Khi ấy, mặt ta liền đỏ bừng.
Sau đó, ta còn vét sạch túi tiền, mời đại phu chữa khỏi bệnh cho hắn.
Nhưng ai ngờ, vừa mở mắt ra, Lý Thời Hoằng liền nắm chặt cổ tay ta, đè ta xuống dưới thân.
Hắn nghiêm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta ngơ ngác một hồi, rồi nói: “Ta là Liễu Kim Châu.”
Nghe vậy, Lý Thời Hoằng mới đánh giá ta từ đầu đến chân.
Một lúc sau, dường như thấy ta không có gì đáng ngại, hắn mới buông tay ra.
Hắn cười nhạt: “Kim Châu? Cái tên… cũng thật là thô tục.”
Lúc đó ta lập tức có chút không vui, bèn bấm ngón tay tính toán với hắn: “Thô tục chỗ nào? Mạng của ngươi là do ta dùng một viên kim châu để cứu về đấy.”
Nghĩ đến đây, lòng ta càng cảm thấy xót xa.
Nếu biết trước người này miệng lưỡi xấu xa như vậy, ta đã không cứu hắn rồi.
Lý Thời Hoằng thấy ta như vậy, không được tự nhiên mà khẽ ho một tiếng, nói: “Sau này, sẽ đền bù cho ngươi nhiều kim châu hơn.”
Ta nghĩ, ngươi đã thê thảm đến mức này rồi, còn khoác lác được sao?
Chắc là trên mặt ta hiện rõ hai chữ “không tin”, Lý Thời Hoằng vừa tức vừa buồn cười, gương mặt vốn tái nhợt của hắn cũng có thêm chút sắc hồng.
Hắn lấy từ bên hông ra một miếng ngọc bội, ném vào lòng bàn tay ta: “Lấy cái này làm tín vật, ta… ta tuyệt đối không nuốt lời.”
4
Lý Thời Hoằng cũng thật là khó nuôi.
Hành, gừng không ăn, phần cổ trở lên và chân trở xuống của gà, vịt cũng không ăn.
Cá thì phải được nhặt hết xương mới chịu ăn.
Hàng xóm láng giềng trong thôn đều biết ta nhặt được một mỹ nam, nên thường tìm cớ sang nhòm ngó.
Không chỉ các nữ tử chưa lập gia đình, mà ngay cả những thiếu phụ mới xuất giá cũng hay mang ớt khô, thịt xông khói đến cho ta.
Chỉ để lén nhìn Lý Thời Hoằng một cái.
Ta có chút đau đầu, bèn chọn một buổi chiều gió mát trời trong.
Ta đã dùng một cách khéo léo và tinh tế để ám chỉ với Lý Thời Hoằng: “Ngươi đã dưỡng sức đủ rồi, hãy nhanh chóng rời đi thôi.”
Lúc đó, Lý Thời Hoằng đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, đọc một cuốn sách.
Dáng ngồi rõ ràng có chút khó khăn, nhưng hắn lại tựa như một bức tranh vậy.
Nghe thấy ta nói, Lý Thời Hoằng ngẩng đầu nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Kim Châu, nàng có cần một phu quân không?”
Dưới ánh nắng, chàng thanh niên trẻ với khí chất thâm trầm, dung mạo như ngọc.
Ánh mắt dịu dàng, như rượu khiến người say.
Trong đầu ta “bùng” một tiếng, mặt cũng lập tức nóng bừng lên.
5
Ban đầu, khi vừa nhặt được hắn về, ta thực sự đã có ý định này.
Mẹ ta qua đời khi sinh ta, còn cha ta cũng mất vì rơi xuống dòng sông chảy xiết khi ta mới bốn tuổi.
Từ đó, ta sống cô độc một mình ở Đào Hoa thôn này.
Những ngày thường thì không sao, nhưng mỗi dịp lễ Tết, ta lại cảm thấy buồn bã.
Khi ấy ta đã nghĩ, nếu có một người ở bên cạnh, thì thật là tốt biết bao!
Sau đó ta gặp Lý Thời Hoằng, hắn đẹp đến như vậy.
Ta nghĩ, đợi hắn khỏe lại, ta sẽ hỏi hắn có nguyện ý cưới ta không?
Như vậy, mỗi dịp lễ Tết, ta có thể nấu một bàn đầy thức ăn, không cần lo sẽ không có ai ăn hết.
Nhưng chưa kịp hỏi thì ta đã phát hiện ra một vấn đề nguy hiểm.
Lý Thời Hoằng, hắn thật là khó chiều, lại còn đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác!
Nếu chẳng may hắn gây ra rắc rối cho ta thì sẽ không hay chút nào.
Vì vậy, sau đó ta đã từ bỏ ý định.
Chỉ một lòng đợi hắn dưỡng thương xong, rồi nhanh chóng tiễn vị Phật lớn này đi.
Nhưng bây giờ.
Khi hắn mỉm cười nhẹ nhàng hỏi ta có cần phu quân không.
Ta lại không kìm lòng được mà gật đầu.
Muốn.
Dù có khó chiều đến đâu, ta cũng muốn thử nuôi xem sao.
6
Quả nhiên, những quyết định đưa ra trong lúc ấm đầu, đến một ngày nào đó, sẽ phải trả giá.
Năm đó, ta vác một bọc nhỏ, theo Lý Thời Hoằng đến Kinh thành.
Giờ đây, ta lại vác bọc ấy trở về.
Xuân Tú ở nhà bên khi nhìn thấy ta, rõ ràng ngớ người ra.
Sau đó, giọng điệu châm biếm: “Ta còn tưởng ai, hóa ra là Liễu Kim Châu. Ngươi không phải lên Kinh làm phu nhân của đại quan rồi sao? Sao giờ lại về một mình thế này?”
Năm đó, khi Lý Thời Hoằng còn ở đây, Xuân Tú thường xuyên lui tới nhà ta.
Hôm thì thêu khăn tay, hôm thì hầm canh xương, mang tới như thể không mất tiền vậy.
Rõ ràng trước đây, nàng ta ghét ta nhất, không gọi ta là đồ ngốc thì cũng nói ta là sao chổi, là mệnh cứng.
Nhưng thời gian đó, nàng ta đối xử với ta thân thiết như bị ma ám.
Sau này, ta mới biết nàng ta đã để mắt tới Lý Thời Hoằng.
Khi ta và Lý Thời Hoằng bái lạy bài vị cha mẹ ta, nàng không còn đến nhà ta nữa.
“Đồ ngốc cưới phải một kẻ nghèo kiết xác, không có một lễ cưới tử tế, mà còn tưởng mình sung sướng.”
Thỉnh thoảng, khi ta đi ngang qua nhà nàng, ta có thể nghe thấy tiếng nàng mắng bằng giọng không lớn không nhỏ trong sân.
Sau đó, khi ám vệ của Lý Thời Hoằng tìm đến Đào Hoa thôn.
Mọi người trong thôn đều ngớ ra, mới lờ mờ nhận ra: tướng công mà Liễu Kim Châu nhặt được, là một nhân vật không tầm thường.
Mọi người trong thôn từ nhỏ đã lớn lên ở đây, nơi xa nhất mà họ từng đi là Thập Lý trấn.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều sợ đến mức không dám bước nửa bước ra khỏi cửa.
Vì vậy, khi ta mang bọc nhỏ theo Lý Thời Hoằng rời đi, chỉ có Xuân Tú đứng tựa vào cổng sân cũ nát.
Nàng ta dùng đôi mắt hạnh đào, nhìn ta từ trên xuống dưới, hừ lạnh: “Chim sẻ nhỏ muốn hóa thành phượng hoàng, cẩn thận bị người ta nhổ lông rồi quăng về đấy.”
Trớ trêu thay, lời nàng ta nói giờ đây lại thành sự thật.