Không biết từ khi nào, Giang Lưubắt đầu ra ngoài mỗi đêm, ta đều biết nhưng không vạch trần em ấy. Dù sao khi mang thai mà quá nhớ nhung cũng không tốt cho em ấy.
Chỉ là ta rất thắc mắc, tại sao Lăng Viễn vẫn chưa công khai chuyện của Giang Lưu.
Dù sao ta cũng biết rồi, sao không đưa ra ánh sáng cho dễ chịu?
Ta luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn, nhưng Lăng Viễn dạo này rất bận, vùi đầu ở Dưỡng Tâm Điện, lo lắng cho chiến sự.
Cha ta lại phải ra trận, ta rất lo lắng cho ông.
Kiếp trước, mỗi lần nghe cha ra trận, ta đều vui mừng vì mỗi lần ông thắng trận về, hoàng thượng đều thưởng cho ta rất nhiều.
Nhưng những thứ hư ảo đó làm sao sánh bằng sự an toàn của cha.
Bây giờ ta tình nguyện cha thua trận, cũng không muốn ông vì công lao quá lớn mà sau này bị hoàng thượng tru diệt cả nhà.
Nghĩ đến gia đình sau này khó tránh khỏi diệt vong, ta lại lo lắng.
Bản thân ta không trông cậy được, phải để Giang Lưu Nhi giúp ta nghĩ cách. Ta tốt với em ấy, có lẽ khi emấy làm hoàng hậu sẽ đồng ý khuyên hoàng thượng nhẹ tay với gia đình ta.
Nghĩ vậy, ta liền gọi người gọi Giang Lưu Nhi đến, dự định tối nay nói rõ mọi chuyện với em ấy.
Giang Lưu Nhi về rất vội, ta không biết em ấy đã đi đâu mà mặt mũi tái nhợt.
“Giang Lưu, bổn cung gọi ngươi đến có chuyện quan trọng muốn nói.” Ta hít một hơi sâu, chuẩn bị nói kế hoạch của mình.
“Chủ tử, nô tì….”
Em ấy vừa bước đến bên ta, đột nhiên ôm bụng,
“Đau quá,” rồi ngã ngồi xuống đất, máu đỏ thẫm chảy dọc theo chân, ngay lập tức thấm ướt quần.
Ta hoảng sợ, đỡ em ấy ngồi lên ghế
mềm, vội vàng gọi người đi mời thái y.
Nghĩ một lát, ta quyết định, “Ngươi yên tâm nghỉ ngơi, ta vào phòng lấy thuốc an thai.”
Thuốc an thai là của mẫu thân ta từ một vị thần y xin được khi ta nhập cung, luyện từ trăm loại thuốc,
Trên đời chỉ có một viên, có thể cứu nguy trong tình huống khẩn cấp.
Giang Lưu tất nhiên biết ta đang nói gì, em ấy biết viên thuốc đó quý giá thế nào. Em ấy dùng chút sức lực yếu ớt nắm chặt tay ta,
“Không, chủ tử, đó là để bảo vệ người.”
Đáng thương thay, đến lúc này em ấy vẫn lo nghĩ cho ta, không biết rằng ta không thể có con. Thà dùng nó để cứu đứa trẻ này còn hơn là lãng phí vô ích.
Ta lau mồ hôi trên trán em ấy,
“Đứa trẻ của ngươi và đứa trẻ của ta đều quan trọng như nhau, ngươi đừng nản lòng.”
Nước mắt lăn dài trên má em ấy, nhìn ta đầy biết ơn,
“Ân tình của người, nô tỳ cả đời này sẽ đền đáp bằng mạng sống.”
Nửa giờ sau khi uống thuốc, máu ngừng chảy, sắc mặt em ấy dần hồi phục.
Ta lo lắng ngồi bên giường, cho em ấy uống thêm thuốc thái y kê. Thái y nói thai nhi tạm thời an toàn, nhưng Giang Lưu Nhi vẫn rất yếu, cần nghỉ ngơi mới ổn định được.
Ta và thái y rời phòng, đến chỗ yên tĩnh, Lưu thái y bất ngờ quỳ xuống trước mặt ta, “Vi thần thay Giang Lưu Nhi cảm ơn ân đức của quý phi.”
Mắt ông ấy đỏ hoe, biểu cảm nghiêm trọng,
“Từ nay về sau, nếu quý phi và gia đình có bất kỳ nhu cầu gì, vi thần sẵn sàng xả thân báo đáp.”
Nhớ lại kiếp trước, Lưu thái y vì Giang Lưu đã bỏ độc ta, dẫn đến cái chết của ta, lòng ta có chút xao động.
Thật đáng thương, ông ấy cũng như ta, là kẻ si tình. Ta đỡ ông ấy dậy, chân thành nói,
“Trong cung nguy hiểm, đại nhân cũng biết. Bổn cung chỉ mong ngày sau, nếu địa vị của bổn cung không vững, hay gặp hoàng thượng trách mắng, hy vọng đại nhân nhớ lời hôm nay, đừng đổ thêm dầu vào lửa.”
Ông ấy gật đầu đồng ý.
Rất tốt, lần này có thể tránh được một mối họa.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn ông ấy đi xa. Do dự một chút, ta vẫn gọi ông ấy lại,
“Lưu thái y, chuyện đời đôi khi chỉ là do chấp niệm. Một khi hiểu ra, phong cảnh tươi đẹp sẽ hiện ra ngay trước mắt.”
Ông ấy không ngờ ta sẽ nói vậy, ngạc nhiên đứng sững, một lúc sau mới thở dài, nhẹ gật đầu.
Dù đứa con của Giang Lưu đã được bảo vệ, nhưng…
Nhưng chuyện này rốt cuộc là sao, ta cần phải từ từ điều tra.
Chiều hôm sau, ta gọi hạ nhân đến hỏi kỹ về thức ăn gần đây của em ấy.
Đang nói chuyện thì có người báo rằng hoàng thượng đến thăm ta. Ta chỉnh lại tóc, Cố gắng mỉm cười bước lên đón tiếp,
“Hoàng thượng vạn an.”
Hắn uống say, không màng lễ nghĩa, muốn lao vào lòng ta.
Ta không thích mùi rượu, nhưng vì hắn, ta vội vàng khoác áo choàng lên người hắn và mang trà giải rượu đến cho hắn uống.
Tay hắn không yên, cứ sờ soạng lung tung, mặt dán vào người ta. Ta cười, lần lượt gỡ tay hắn ra.
Không hiểu sao, ngửi thấy mùi rượu, dạ dày ta quay cuồng, lòng đầy khó chịu.
Lăng Viễn nói chuyện lan man, ta không thể không trả lời,
“Phụ thân nàng hôm nay đã dẫn binh đi rồi. Trước khi đi còn dặn trẫm phải chăm sóc nàng thật tốt.”
“Đa tạ hoàng thượng.”
“Nàng đừng sợ, sau này nếu hoàng hậu ức hiếp nàng, hãy nói với trẫm.”
“Đa tạ hoàng thượng.”
“Dương Dương, sao nàng luôn giữ khoảng cách với trẫm, trẫm đã làm gì không tốt sao?”
Ta chưa kịp trả lời thì hắn đã ngủ thiếp đi trên vai ta.
Ta đỡ hắn nằm xuống giường, buồn chán nghịch áo của hắn, lại vô tình chạm vào túi thơm đeo ở thắt lưng.
Đây là túi thơm ta dùng chỉ thêu thừa làm áo trẻ con thêu cho hắn.
Ta biết thêu mây tường vân, thêu rồng tranh châu, nhưng túi thơm này ta chỉ thêu một con dê nhỏ đang ăn cỏ.
Ta tuổi Mùi, sinh ra ở cung Vệ, nên thích con dê nhỏ. Đây chỉ là một thứ ta làm qua loa, không ngờ hắn lại mang nó đến bữa tiệc hôm nay, chắc là muốn để cho phụ thân ta thấy.
Ta buông tay, lặng lẽ nhìn hắn. Khi không nói gì, hắn trông thật đẹp.
“Hoàng thượng, con của Giang Lưu Nhi bị sẩy rồi, ngài mau đưa nàng ấy vào hậu cung đi.”
Ta biết hắn không nghe thấy, nên Cố tình than thở. Nhưng dường như hắn chưa ngủ sâu, lại mơ màng đáp lại ta một câu,
“Làm nàng sợ sao?”
Ta giật mình im bặt, lại gần nhìn khuôn mặt hắn, cúi xuống nghe hơi thở. Nhưng hắn thở nhẹ như không.
Ta đang ngạc nhiên định quay đầu nhìn hắn, bỗng hắn bật dậy, hôn vào mặt ta.
Ta phản xạ muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn nắm chặt cổ tay, khiến ta không thể cử động.
Ta muốn kêu lên, nhưng sợ người khác nghe được.
Thấy ta hoảng hốt, Lăng Viễn dịu giọng:
“Nghe trẫm nói được không?”
Đây không phải là câu ta nên nói sao?
Lăng Viễn, đồ khốn kiếp, ta đã trúng kế của hắn rồi.
Ngày hôm sau, hăn Cố tình không cho người gọi ta, khiến ta đến chào hoàng hậu rất muộn, bị mắng một trận.
Hoàng hậu dù Cố giữ thể diện, nhưng rõ ràng rất tức giận.
Nếu là trước đây, ta sẽ nói rằng hoàng thượng cưng chiều ta, đặc biệt cho phép ta không cần dậy sớm, vừa châm chọc vừa khiêu khích.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hoàng hậu, ta biết nàng ấy cũng không dễ chịu gì.
Ta kéo áo, quy củ quỳ xuống, lau nước mắt,
“Thần thiếp lo lắng cho sinh nhật hoàng hậu ngày mai, muốn chép một quyển kinh Phật tặng người. Nhìn thấy chỉ còn hai quyển cuối, thần thiếp muốn hoàn thành sớm nên lỡ mất giờ. Thần thiếp biết sai rồi.”
Tỳ nữ của ta đúng lúc bổ sung, “Quý phi dậy từ tờ mờ sáng chép kinh, tay đã tê cứng, mong hoàng hậu nương nương tha thứ.”
Nhìn hoàng hậu, mắt nàng ấy hơi đỏ, thở dài, “Đứa trẻ ngốc, mau đứng lên đi.”
Sinh nhật hoàng hậu hôm đó, hoàng thượng vì công việc bận rộn, chỉ xuất hiện chốc lát rồi đi.
Hoàng hậu dù không nói gì, nhưng mặt mày sa sầm, trông rất buồn.
Mọi người cũng nhận ra, không đầy một giờ sau đều lần lượt rời đi.
Ta không rời đi, lấy đàn tỳ bà chơi bài
“Dương Xuân”, rồi múa điệu “Hồn Thoát Vũ” vừa học, khiến hoàng hậu cười.
Nàng ấy uống hơi say, nắm tay ta,
“Ngươi cần gì phải nịnh bợ ta như vậy, không sợ hoàng thượng đêm nay gọi tên ngươi sao?”
Ta cười, “Thần thiếp hôm nay đã báo với phòng tắm rằng có kinh nguyệt, chỉ muốn yên tâm mừng sinh nhật hoàng hậu.”