Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI TRƯỚC TA LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC Chương 2 ĐỜI TRƯỚC TA LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Chương 2 ĐỜI TRƯỚC TA LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

10:16 chiều – 22/08/2024

2

Sự cưng chiều của hoàng thượng dành cho ta đã khiến hoàng hậu và thái hậu không hài lòng, có lẽ đó cũng là mục đích thực sự của hoàng thượng.

Hoàng hậu đã nổi giận vài lần, mỗi lần đều phạt ta chép sách.

Kiếp trước, ta rất xem thường hoàng hậu đã già nua này, nhưng bây giờ lại cảm thấy chúng ta cùng chung cảnh ngộ, nên ta đối xử với nàng ấy cũng đặc biệt khách sáo.

Ngày hôm đó, khi Giang Lưu trở về, mái tóc của em ấy đã được chải lại cẩn thận.

 

Em ấy nói rằng mình không khỏe và xin phép nghỉ ngơi. Ta ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Thật tốt, cuối cùng ngày này cũng đến rồi. ~

 

Ta thậm chí đã đến Dưỡng Tâm Điện để tìm hiểu, tổng quản nói với ta rằng Hoàng thượng hôm nay trở về rất vui, đang kiểm tra kho để gửi đồ đến cung của ta.

Ta biết ngay là đã thành công.

Từ đó về sau, Hoàng thượng vẫn thường xuyên đến thăm ta, nhưng lần này luôn chọn lúc ta đã ngủ.

Thời gian ngủ trưa của ta rất Cố định, khoảng nửa giờ sau bữa trưa.

Khi ta nằm xuống ngủ, Lăng Viễn mới đến, cho đến khi ta thức dậy, thì thấy hắn luôn vội vàng đến bên giường ta, nhẹ nhàng vuốt ve trán ta. Ta cũng rất khéo léo mỉm cười ngọt ngào với hắn.

“Thần thiếp không biết Hoàng thượng đến, xin Hoàng thượng tha tội.”

 

“Là trẫm đến không đúng lúc.”

Ngài đến không đúng lúc sao? Thực sự là quá biết chọn lúc đấy chứ.

Ta thật sự tò mò không biết họ đã làm gì thú vị, nhưng mỗi lần ta đều quá mệt để quan tâm.

Thôi thì mắt không thấy, lòng không phiền, làm gì cũng được, miễn là không làm phiền ta, mỗi tháng đều nhận lương là được.

Giang Lưu Nhi mỗi ngày đều trông rất rạng rỡ, hoàng thượng thì luôn bí mật ở cung của ta.

Còn ta thì mỗi ngày bận rộn làm hoàng hậu vui lòng, trồng hoa, thử các kiểu dáng mới, cũng rất vui vẻ.

Có lần hoàng thượng đến và thấy ta đang chép sách, hắn nhăn mặt hỏi ta ai phạt.

Ta thành thành thật thật trả lời, nhưng hắn lại tỏ ra rất tức giận, thậm chí còn nói muốn phế truất hoàng hậu.

Hoàng hậu không phải là người tốt, ta biết, nhưng để hắn  phế hậu vì ta thì ta không gánh nổi tội danh này.

“Hoàng thượng nếu có ý định, cũng nên đợi có người xứng đáng mới quyết định. Thiếp nghĩ Giang Lưu Nhi mới là người xứng đáng làm hoàng hậu tương lai đó.”

 

Ta không nhận ra mình đã nói lời đại nghịch bất đạo như thế nào. Lăng Viễn cười, nhìn ta và nói:

“Thế Dương Dương có muốn làm hoàng hậu của trẫm, quản lý hậu cung cho trẫm không?”

Ta lắc đầu, nói không dám, thực ra là vì nghĩ không thể nào.

Làm hoàng hậu phải có con cái mới được, mà ta ngày nào cũng uống thuốc chua chát kia, chắc chắn không thể có thai.

Thật kỳ lạ, dạo gần đây thuốc có vị khác hẳn trước. Dù tò mò nhưng ta cũng lười hỏi, miễn là không độc chết ta, cho ta uống gì cũng được.

Hoàng thượng có chút không vui, có lẽ vì ta trả lời chưa đủ tôn trọng, nói rằng để ta đợi, sau này hắn  sẽ cho ta một lời giải thích.

Ta mỉm cười gật đầu, ta tin mà, nhưng mà là giả vờ thôi.

Ngày hôm sau, thái y đến thăm bệnh, ta bảo ông ấy khám cho Giang Lưu Nhi nữa, vì ta thấy em ấy dạo này luôn uể oải.

 

Sau đó, ta tình cờ đi ngang qua phòng em ấy, qua cửa sổ nhìn thấy thái y đang dìu em ấy, nhẹ nhàng dặn dò gì đó. Nghe gần hơn, ta lờ mờ nghe thấy, “Trong cung đầy rẫy hiểm nguy, khi có thai phải cực kỳ cẩn thận.”

 

Thật kỳ lạ, mới gặp nhau ở ngự hoa viên chưa đầy nửa tháng mà đã có thai rồi sao? Lăng Viễn thật là nhanh nhẹn.

 

Ban đầu ta nghĩ mình sẽ buồn, nhưng sau đó nhận ra trên môi mình đã nở một nụ cười nhạt.

Nhớ lại kiếp trước, ta ghen tị với mỗi phi tần có hoàng tử, thậm chí còn không ngại ra tay độc ác.

 

Giờ ta đã hiểu vì sao mình không có duyên với con cái, dù có giết thêm bao nhiêu người cũng vô ích.

Vì vậy, ta chắp tay cầu nguyện, chỉ mong con của Giang Lưu sau này bình an khỏe mạnh.

Khi hoàng thượng và em ấy yêu thương nhau, bên cạnh có một đứa trẻ vui vẻ, sẽ giúp ta xua tan nỗi cô đơn nơi hoàng cung.f

Ta quá xúc động đến mức không để ý

làm đổ một cái bình hoa bên cạnh.

 

Nghe thấy tiếng động, hai người trong phòng ngay lập tức giật mình.

 

Giang Lưu Nhi nhanh chóng chạy ra, thấy là ta, sợ đến mức quỳ xuống trước mặt ta.

 

Trở lại phòng, Giang Lưu khóc và dập đầu,

 

“Chủ tử, nô tỳ có tội chết.”

Điều này làm ta giật mình, vội vàng tiến lên kéo em ấy dậy, nhưng em ấy vẫn phủ phục trước ta nói lung tung gì đó.

 

“Đây rõ ràng là chuyện vui.”

 

“Nô tỳ xin lỗi người, hôm đó ở ngự hoa viên…”

“Đừng nói nữa, ta đều hiểu.”

“Nô tỳ vốn chỉ muốn hiểu rõ…”

“Ta đều biết.”

Em ấy nhìn ta một cách lúng túng và xấu hổ, sau đó cúi đầu.

“Nô tỳ và đứa trẻ này đều tùy người xử trí.”

Em ấy có vẻ ngạc nhiên trước sự khoan dung của ta, nên thành thật bộc lộ tâm tư.

Em ấy là bạn từ nhỏ của ta, vì một nam nhân không yêu ta mà ta từng có ý định trở mặt với em ấy. Thật là tình yêu khiến người ta mù quáng.

Nhớ lại kiếp trước, Giang Lưu Nhi dường như cũng đã mất đứa con trước khi được thừa nhận.

Sau khi phát hiện, lòng ta tràn đầy thù hận, ta giả vờ như không biết, nhưng lại ngầm tìm cách bỏ độc vào trà hàng ngày của em ấy, khiến em ấy mất con.

Kết quả là hành động này không những không đánh gục được em ấy, lại còn khiến hoàng thượng cảm thấy có lỗi, hôm sau liền phong em ấy làm quý nhân.

Còn ta, dù không bị phạt vì không có bằng chứng cụ thể, nhưng cũng khiến hoàng thượng ghét bỏ, gieo mầm cho sự thất bại sau này.

Lần này, ta nhất định phải Cố gắng bảo vệ đứa trẻ này, dù sau này Giang Lưu Nhi thăng quan tiến chức cũng sẽ nhớ đến ân tình của ta.

Gần đây, Lăng Viễn luôn bận rộn, nghe nói có chiến sự ở xa, Cửu vương gia nắm giữ binh quyền gần đây cũng thường vào cung.

Ta đã gặp hắn ta hai lần ở ngự hoa viên, biết hắn chính là người thích Giang Lưu ở kiếp trước. Chỉ là mỗi lần gặp ta, hắn luôn tỏ ra lo lắng, nói chuyện không tập trung. Ta cũng không quá để ý, có lẽ là vì phải ra trận với cha ta.

Trong tháng này, hoàng thượng chỉ đến hậu cung hai lần và đều đến chỗ ta.

 

Có lần khi hắn đến, ta đang tập trung thêu áo lót.

“Dương Dương đang thêu túi thơm cho trẫm sao?”

Lăng Viễn không mặc long bào, đứng dưới hiên nhà, cười nhìn ta. Dưới ánh nắng rực rỡ, dáng người hắn thật uy nghiêm, như gợi lên một số ký ức cũ, nhưng ta vội lắc đầu xua tan ý nghĩ đó.

“Không có đâu hoàng thượng,

thắt lưng của ngài đã có quá nhiều túi thơm rồi, còn chưa đủ sao?”

Kiếp trước, túi thơm ta tặng từng bị hắn công khai mang đi cùng với túi thơm của Giang Lưu Nhi để sỉ nhục ta. Kiếp này đừng mong có được túi thơm của ta.

Nhưng như để an ủi ta, hắn tháo những túi thơm đó xuống, ném cho Tiểu Lý Tử đứng sau lưng.

“Lần này trẫm không có túi thơm rồi, Dương Dương rảnh thì thêu một cái cho trẫm nhé.”

Hắn diễn xuất thật tài tình, nhưng tiếc là ta không còn tin vào trò đó nữa.

Ta đếm ngón tay, “Hoàng thượng cần hai cái không?”

Lăng Viễn không nhịn được cười phá lên, vuốt nhẹ mũi ta và nói, “Được thôi.”

 

Ta hối hận rồi, biết vậy nói không thì tốt hơn.

Sau đó, hắn cầm lấy cái áo nhỏ xíu,nhìn một cách hứng thú, rồi thắc mắc hỏi ta, “Đây là cái gì vậy?”

“Cái này à, đây là áo lót, chuẩn bị cho đứa trẻ chưa ra đời.”

Ta cười ngây thơ, chớp mắt nhìn hắn, hy vọng hắn hiểu ý ta.

Hắn ngay lập tức thay đổi sắc mặt, thở dài nhẹ nhàng, kéo ta vào lòng. “Đừng lo, Dương Dương, sau này chúng ta chắc chắn sẽ có con.”