Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BIÊN NIÊN XỬ MÙA XUÂN Chương 8 BIÊN NIÊN XỬ MÙA XUÂN

Chương 8 BIÊN NIÊN XỬ MÙA XUÂN

11:01 chiều – 21/08/2024

18

Ngày Lâm Trinh hạ sinh Hoàng tử, lại có hai đạo thánh chỉ:

Một là thăng nàng lên tần vị, một là đưa Lục Hoàng tử nhận làm con nuôi dưới danh nghĩa của Tịch Phi Ngọc. Ngay cả tên của đứa trẻ, cũng do Tịch Phi Ngọc đặt.

Kỷ Hành.

Chữ “Hành” trong tên ấy hoàn toàn mang dấu ấn của Tịch Phi Ngọc, không hề có chút gì liên quan đến người mẹ đã sinh ra đứa trẻ.

Cả cung tràn ngập không khí vui mừng, mọi người chúc tụng lẫn nhau, ta thực sự không thể kiềm chế được, liền vén màn lên lăn lộn bò đến bên cạnh Lâm Trinh. Ta lay gọi nàng, nhưng nàng không mở đôi mắt sáng ngời ấy ra. Ta gọi nàng, nàng cũng không dịu dàng hỏi ta: “Nguyệt Lương cô cô, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ta cố gắng kìm nén mùi máu tanh xộc lên mũi, nói với nàng: “Chủ tử, là Hoàng tử, người mở mắt ra nhìn xem…”

Nước mắt lạnh buốt làm ướt mặt ta. Ta không thể tin được, ta đưa tay lên sờ, ta đã sớm quên lần cuối cùng mình khóc là khi nào. Ít nhất cũng đã từ trước khi vào cung.

Không ngờ Tịch Phi Ngọc là người đầu tiên chú ý đến ta.Nàng lệnh người đến kiểm tra Lâm Trinh. Thái y bắt mạch, ta có thể nhận ra ông đang do dự điều gì: Trong lúc vui mừng như vậy, làm sao báo tin buồn mà không làm gián đoạn niềm vui của những người quyền quý. Ở nơi này, chuyện trăng rụng hoa tàn thật quá thường tình.

Thường đến mức những màn diễn giả tạo đều rất ngắn ngủi, sau vài lời nói xã giao của Tịch Phi Ngọc, nàng liếc mắt ra hiệu cho ta rồi định dẫn ta đi.

Ngay lập tức phải chuyển sang hầu chủ mới, ta thậm chí không thể khóc thương cho Lâm Trinh. Việc cuối cùng ta có thể làm, chỉ là lấy chiếc túi thơm phù dung mà nàng giấu dưới gối. Nhưng bùa hộ mệnh thì bảo hộ bình an, ta còn khó tự bảo vệ mình, làm sao có thể thực hiện lời nàng dặn dò về “bình an thuận lợi”.

Dưới gối Tịch Quý phi, cũng không chắc đã bình yên. Nếu không thì tại sao nàng lại không giữ được đứa con của mình năm xưa.

Ta kiên quyết mang theo Bạch Thược cùng hầu hạ Tịch Phi Ngọc, không ngờ ngày hôm sau, Bạch Thược còn sống sờ sờ đã trở thành một thi thể.

Gương mặt đầy vẻ sợ sệt, đôi mắt và môi đều khép chặt, ta không dám tính xem nàng đã đủ mười sáu tuổi hay chưa. Ta kinh hãi, quỳ trước Tịch Phi Ngọc cầu xin nàng điều tra, nàng lại chỉ đùa nghịch Lục Hoàng tử, không thèm liếc mắt nhìn ta.

Nàng nói với ta: “Nguyệt Lương, vì quan tâm mà trở nên loạn trí. Ngươi nên dùng đầu óc suy nghĩ kỹ càng hơn.”

Từ khi vào cung, ta chưa bao giờ dám để đầu óc mình ngừng suy nghĩ. Nàng ung dung đến vậy, chắc chắn là nàng đã ra lệnh giết Bạch Thược.

Nhưng nàng ra tay vì một tiểu cung nữ, hẳn không phải là hành động vô tâm. Chỉ có thể là vì Bạch Thược có vấn đề.

Suy nghĩ của ta như từng sợi tơ bị bóc tách dần, nghĩ đến việc Lâm Trinh cơ thể yếu ớt sinh non, thậm chí khó sinh mà mất mạng, mà nàng chỉ ăn những thứ do ta và Bạch Thược chuẩn bị— Nàng thậm chí tin tưởng Bạch Thược vì ta tin tưởng Bạch Thược…

Những ngày qua, ta chỉ nghĩ đến việc Tịch Phi Ngọc muốn cướp con của Lâm Trinh, mà quên rằng còn có người muốn đứa trẻ đó phải chết.

Vừa hiểu ra điều này, ta lập tức ngã quỵ xuống đất. Thấy ta không nói gì, Tịch Phi Ngọc mới nhìn về phía ta. Nàng vẫn như thuở nào, chăm chú nhìn ta trong chốc lát. Cuối cùng, nàng vẫn giữ vẻ ung dung, nàng lại một lần nữa khen ngợi ta:

“Nguyệt Lương, bản cung thật sự thích chút thiện lương còn sót lại trong lòng ngươi.”

“Không đủ để ngươi quên mình vì bản cung, nhưng đủ để ngươi hết lòng hết dạ bảo vệ đứa trẻ này.”

Lúc đó, ta từng nghĩ rằng việc dùng Kỷ Quân Kiều làm mồi nhử chính là quân bài cuối cùng của nàng. Nhưng giờ đây, ta mới nhận ra, ta đã quá tự tin vào sự thông minh của mình. Nàng sớm đã nhìn thấu ta, chỉ cần một tay là đã nắm trọn lòng ta.

19

Ta gần như coi Lục Hoàng tử như con ruột của mình.

Trong cung Tụy Hà có bếp nhỏ riêng, Tịch Phi Ngọc cũng có ngự y thân tín, mọi thức ăn đều khiến ta an tâm hơn nhiều.

Hoàng hậu Ôn thị nóng lòng, đã hẹn gặp nhiều lần, nhưng Tịch Phi Ngọc hoặc lấy cớ mình sức khỏe yếu, hoặc lấy cớ đứa trẻ còn nhỏ, đều từ chối.

Cuối cùng, Hoàng hậu Ôn thị đành tự mình đến, nói rằng dù thế nào cũng phải gặp Quý phi và tiểu Hoàng tử một lần.

Hai người phụ nữ tinh ranh, đứng cách nhau vài bước gạch, chỉ bằng ánh mắt sắc như dao là đã muốn lột da đối phương. Nhưng trong lời nói của họ, không ai nhắc đến Lâm Trinh.

Sau khi Lâm Trinh qua đời, cả ngàn người trong cung, dường như chỉ sau một đêm, tất cả đều đồng lòng như đã bàn bạc trước, cùng nhau quên đi vị tần đáng thương ấy.

Tiễn Hoàng hậu rời đi, ta đứng ngoài cổng viện thêm một lúc. Trong khoảnh khắc đó, ta vô cùng muốn thoát khỏi nơi này. Ta muốn về nhà, muốn uống chén trà trái cây mà mẹ ta nấu. Dù có phải cãi nhau với muội muội, cũng tốt, cũng tốt lắm. Nhưng ta không có nhiều thời gian để mơ mộng, liền có người gọi ta vào trong. Cả thế giới lại cuốn ta trở về dòng xoáy ngầm.

Đứa trẻ còn nhỏ, hay ngủ nhiều, phần lớn thời gian, ta ngồi bên giường nó, yên lặng làm việc thêu thùa.

Tịch Phi Ngọc đã thăng chức cho ta làm đại cung nữ trong cung của nàng, ai nấy đều nói rằng, Tề cô cô đã lớn tuổi, sau này vị trí quản sự cô cô chắc chắn sẽ thuộc về ta. Nhưng ta chẳng chút hứng thú với vị trí quản sự ấy. Nếu làm vậy, ta sẽ bị kẹt lại trong cung đến già, chết trong cô đơn. Ta chỉ muốn chờ đến lúc đủ tuổi ra khỏi cung, để cha mẹ sắp đặt một cuộc hôn nhân, rời cung, sống vài năm bình yên.

Khi ta đang khâu một con hổ vải, Kỷ Quân Kiều lại đến thăm tỷ tỷ của hắn. Hắn đi một vòng lớn, cuối cùng lại vòng qua đến viện phía đông nơi chúng ta ở. Hắn tháo bỏ áo giáp và vũ khí ở ngoài, đặc biệt rửa tay, rồi mới nhẹ nhàng bước vào.

Kỷ Quân Kiều nhìn kỹ Lục Hoàng tử, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.

Sau đó, hắn cẩn thận kéo một chiếc ghế ngồi sát bên ta, im lặng ngồi nhìn ta khâu con hổ vải một lúc lâu. Bà vú cũng đã ngủ bên ngoài, bên ngoài cửa sổ hoa văn hình thoi là cảnh mưa nhẹ, hoa mai đỏ, cây đào yểu điệu, cỏ thơm liễu rũ.

Giữa tiếng mưa rơi, hắn hỏi ta, từng chữ rõ ràng: “Ngươi thật sự không muốn gả cho ta?”