Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY Chương 6 PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY

Chương 6 PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY

7:42 chiều – 21/08/2024

11

Tin tức Thất di nương mang thai đã nhanh chóng lan truyền trong phủ, khiến bà mẹ chồng lập tức triệu tập ta đến để nói chuyện. Bà ấy nhìn ta một lúc, do dự rồi cuối cùng cũng mở lời:

“Vãn Ninh, mẹ muốn bàn với con một chuyện. Bây giờ, Thất di nương đã mang trong mình dòng máu của nhà họ Chu, con có thể đối xử khoan dung với cô ấy một chút không?”

Chưa đợi ta đáp lại, bà ấy đã nói thêm với giọng điệu của người từng trải:

“Ta biết những năm qua Chu gia đã không công bằng với con, và Chu Bạch Thâm cũng có lỗi với con. Nhưng sau này đứa bé của Thất di nương sẽ gọi con một tiếng nương, đó cũng là duyên phận giữa con và đứa trẻ.”

“Để bù đắp cho con, chúng ta sẽ ghi đứa bé vào danh nghĩa của con, để sau này nó sẽ trở thành chỗ dựa của con.”

Một lời “bù đắp,” một chỗ “dựa,” thực chất chỉ là để dọn đường cho tương lai của đứa trẻ.

Ta cúi đầu, giấu đi nụ cười lạnh nhạt, khi ngẩng lên lại là dáng vẻ đầy thương cảm.

“Con biết người thương con, nghĩ cho con. Chuyện ghi danh, con đương nhiên đồng ý.”

“Chỉ là…” Ta giả vờ khó xử, “Sau này, trong việc dạy dỗ đứa trẻ, con sẽ không can thiệp quá nhiều.”

“Dù gì Thất di nương là mẹ ruột của đứa bé, nàng ấy có cách dạy dỗ riêng. Nếu con quá nghiêm khắc với đứa trẻ, chắc chắn sẽ làm nàng ấy đau lòng. Lúc đó, nàng ấy lại khóc lóc với đại nhân, rồi phủ lại dậy sóng. Con không muốn gây rắc rối nữa.”

Mẹ chồng nắm chặt tay ta, vội vàng nói: “ Nàng ta chỉ là một di nương thôi! Con là quý nữ xuất thân từ gia tộc danh giá, sao có thể so với nàng ta? Đứa bé được nuôi dạy dưới chân con mới là an toàn nhất!”

Sợ ta từ chối, bà ấy nhanh chóng tháo chiếc vòng ngọc từ tay mình, đeo vào tay ta.

“Vật gia truyền của Chu gia giờ nằm trên tay con, chứng tỏ vị trí và thân phận chủ mẫu của con trong Chu gia không ai dám coi thường.”

“Con đừng từ chối trách nhiệm này!”

Ta không bỏ sót ánh mắt đau lòng của bà khi nhìn chiếc vòng ngọc. Chẳng may vòng ngọc bị ta cố ý va chạm một chút, bà mẹ chồng này suýt nữa đã ngất xỉu tại chỗ.

Nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói của bà, ta nhẹ nhàng cười: “Như ý của người mong muốn, con nhất định sẽ giáo dục tốt con cái của Chu gia.”

Bà mẹ chồng nghe được lời hứa hẹn, vui mừng nắm tay ta nói chuyện suốt nửa ngày, phần lớn là những vấn đề liên quan đến việc nuôi dạy con cái.

Bà nói, ta nghe, và luôn miệng nói: “Vâng, con sẽ nghe theo người.”

Khi trở về đến cửa viện, ta không bất ngờ khi thấy Chu Bạch Thâm đang đợi ở đó.

Vừa thấy ta, hắn ta liền trách mắng: “Nàng đã nói gì với mẹ khiến Vãn Nương từ chiều đã khóc lóc, không chịu ăn uống, hỏi cũng không trả lời.

“Nàng ấy đang mang đứa con của ta, thân thể quý giá, không chịu được sự xúc động!”

Ta không thể nói gì hơn.

Hứa ma ma, người vừa đi theo ta về, nghe mấy lời trách móc đó của hắn thì không chịu nổi nữa, liền lên tiếng bảo vệ ta:

“Việc này liên quan gì đến chủ mẫu! Cả buổi chiều nay, người đều ở cùng với lão phu nhân, bàn bạc về tương lai của Chu gia, nào có thời gian đến gây khó dễ cho Thất di nương?”

“Thất di nương khóc lóc là do chính cô ta giở trò mờ ám, dùng tin tức nhỏ nhặt để bôi xấu chủ mẫu. Đại nhân, người mù quáng đến mức không nhận ra điều này sao?”

Hứa ma ma là tỳ nữ thân cận của mẹ chồng ta, trung thành theo hầu bà đã nhiều năm nên địa vị và quyền lực của bà không hề nhỏ. Ngay cả Chu Bạch Thâm cũng phải kính trọng ba phần khi gặp bà.

“Chưa sinh con mà đã kiêu ngạo như vậy, sau này sinh con ra rồi e rằng ngay cả mặt mũi của lão phu nhân cũng không để ý!” Hứa ma ma ánh mắt lạnh lẽo, bước nhanh về phía viện của Thất di nương. Lời nói của bà ám chỉ sẽ dạy dỗ Thất di nương một bài học. Ta rất muốn xem cảnh này.

Chu Bạch Thâm lại sợ đến nỗi phải kéo ta đi can thiệp.

“Vãn Ninh, nàng là chủ mẫu, chuyện dạy dỗ di nương lẽ ra là trách nhiệm của nàng! Đừng làm phiền đến Hứa ma ma!

“Nàng hãy nói với Hứa ma ma, đừng để bà ấy thêm mắm dặm muối trước mặt mẹ về Vãn Nương!”

“Mau lên!”

Hắn ta lo lắng đến đỏ mắt, đôi tay từng vung kiếm không ngừng run rẩy. Nhiều năm chìm đắm trong rượu thịt và sắc đẹp, bụng phẳng cứng ngày nào giờ đã tròn trĩnh, đường cằm sắc nét nay đã có hai lớp thịt chồng lên nhau, chỉ chạy vài bước đã thở hổn hển.

Chàng thiếu niên ngày nào che chở cho ta, giờ đã biến thành kẻ hèn nhát vô dụng, kéo ta làm lá chắn.

Ta mạnh tay giật khỏi sự kéo kéo của hắn ta, nghiêm giọng quát : “Đủ rồi!  Ngươi đừng vô lý nữa, được không?”

“Đã là đàn ông thì tự đi bảo vệ người mình yêu đi, dựa vào ta làm cái gì!”

Chu Bạch Thâm sững sờ, ánh mắt hiện lên vẻ hoang mang, mơ hồ nói: “Nhưng người ta yêu là nàng mà.”

Kinh tởm. Ai mà thèm cái thứ tình yêu rẻ mạt đó. Ta nhìn hắn ta với ánh mắt khinh miệt, dứt khoát lộ rõ bản chất của mình: “Cút.” 

Hắn bàng hoàng bỏ chạy.

12

Sự dạy dỗ của Hứa ma ma rất hiệu quả, Thất Di Nương rõ ràng đã thu mình lại rất nhiều. Nhưng điều đó không ngăn được nàng ta thực hiện những hành động lén lút từ trước.

Chẳng hạn như khi nàng ta dạo chơi trong hoa viên, vô tình trượt chân khỏi bậc thang và suýt nữa thì xảy thai. May mắn thay, ta đã bỏ tiền ra mời một vài vị đại phu đến trực sẵn ở cổng hoa viên, hễ có sự cố gì xảy ra, họ lập tức châm cứu để bảo vệ thai nhi.

Hoặc như khi nàng ta bị kẻ xấu đẩy xuống hồ cá trong lúc ngắm cảnh, uống phải mấy ngụm nước bẩn trong hồ do không biết bơi. Chưa kịp chìm xuống, nàng ta đã bị bốn nữ tỳ mạnh mẽ biết bơi kéo lên bờ. Các đại phu lại nhanh chóng chạy đến, thành thạo châm cứu bảo vệ thai nhi cho nàng ta.

Thai nhi được bảo vệ, nhưng người mẹ như nàng ta đã tự làm mình mệt mỏi. Vì vậy, trước khi sinh, nàng ta rút lui vào tiểu viện, không dám hành động bất cẩn nữa, để tránh bị châm cứu thêm lần nữa.

Sau vài tháng chờ đợi, cuối cùng đứa bé trong bụng nàng ta cũng không thể chờ đợi lâu hơn và có dấu hiệu muốn chào đời. Sau một đêm dài, đứa trẻ trong phòng đã cất tiếng khóc chào đời, bà đỡ dùng tấm khăn mềm mại bọc lấy đứa bé rồi bế ra ngoài.

“Chúc mừng lão phu nhân! Chúc mừng công tử và phu nhân! Là một bé trai!”

Bà mẹ chồng không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt, Chu Bạch Thâm còn quỳ xuống cảm tạ trời đất vì món quà trời ban.

“Cuối cùng nhà họ Chu cũng có người nối dõi! Có người nối dõi rồi!”

Ta lạnh lùng nhìn, cười đi, cười đi. Rồi sẽ đến lúc không cười nổi nữa thôi.

Bà đỡ ôm đứa trẻ đi một vòng quanh chúng ta, đến trước mặt ta, bà ta có vẻ hơi hoảng sợ. Bà ta đứng chắn trước mặt ta, che khuất tầm nhìn của mẹ chồng và những người khác phía sau, rồi đột ngột nhét đứa bé vào lòng ta, sau đó lùi lại một bước.

“Phu nhân cẩn thận đừng làm rơi đứa trẻ!” Bà ta hét lên thảm thiết.

Ta vững vàng bế đứa trẻ trên tay, vô tội nhìn mẹ chồng và mọi người đang chạy đến.

Ài, mấy cái trò chơi cũ của nhà mẹ đẻ ấy mà, ta chơi chán đến mức không cần nghĩ đã thuộc lòng cả động tác phòng hờ luôn rồi.

Tiểu viện vốn dĩ đầy niềm vui nay trở thành nơi tra khảo phạm nhân.