Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN Chương 7 Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN

Chương 7 Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN

2:51 chiều – 21/08/2024

Dù đã hóa thành hình người nhưng ta vẫn còn giữ thói quen của một con mèo. Vì thế, Thương Viêm, tên khốn này rất vui vẻ mỗi ngày dùng một cục giấy để trêu chọc ta. Mắt ta luôn sáng lên, hóa thành cục bông hình tròn rồi vui vẻ chơi đùa với cục giấy. Thương Viêm đứng bên cạnh cười rất sảng khoái. Ta bực bội ngồi xổm một bên không muốn để ý đến ngài, rồi ngài lại nhỏ giọng lấy đồ ăn vặt ra dỗ dành ta. Ta cũng không nhỏ nhen gì, thuận nước đẩy thuyền mà tha thứ cho ngài. Ta tưởng mình có thể vui vẻ ở lại thiên giới. Nhưng rồi bà ngoại của ta tìm đến.  

Thôi thì ta thú thật luôn. Ta thực ra là một công chúa. Ông ngoại ta là vua của yêu giới. Ông chỉ có mẹ ta là nữ nhi duy nhất, và ta cũng là đứa mèo con duy nhất của mẹ ta.   

Ta là yêu quái tu luyện lơ là nhất ở Linh Linh Cốc. Dù được gia đình yêu thương dung túng cho phép ta làm gì tùy ý nhưng vẫn có những lời đàm tiếu quanh ta. Người ta nói rằng nếu ta không có thân phận lớn như vậy thì có lẽ đã như những con mèo bình thường trải qua đủ sinh lão bệnh tử đi đầu thai luôn rồi. Ta không thể chịu nổi những lời đó nữa nên đã bỏ trốn khỏi Linh Linh Cốc.  

Lâu rồi ta chưa gặp bà ngoại, hơn nữa tiên giới và yêu giới ít khi giao lưu, hai giới mấy vạn năm qua đều tự lo công việc của mình.  

Nhưng bà ngoại lo lắng cho ta, khó khăn lắm mới tìm được dấu vết của ta liền vội vàng gửi một tấm thiệp thăm hỏi rồi đích thân đến tìm ta.  

Khi bà ngoại xông vào Phúc Vận Cung thì ta đang cho một con cá nhỏ ăn và làm nũng với Thương Viêm, dốc sức cọ vào tay ngài ấy.  

Bà ngoại nhìn thấy ta trong dáng vẻ mèo cưng đòi ôm ấp thì nhăn mày, nhưng mà ta vẫn rất vui khi nhìn thấy bà ngoại, liền nhảy xuống bàn và cọ vào chân bà ngoại.  

“Bà ngoại, bà ngoại, sao bà lại đến đây? Con nhớ bà lắm!”  

Bà ngoại vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị, không chịu nhận sự nịnh nọt của ta.  

“Bà nghĩ rằng con sẽ vui chơi ở đây mà quên cả đường về sao?”  

“Bà ngoại, con lớn rồi mà! Biểu ca biểu tỷ bà ngoại cũng để họ ra ngoài tự rèn luyện rồi mà. Bà ngoại mau  nhìn xem, con cũng đã có thể biến thành hình người rồi!”  

Ta hóa thành hình người rồi đứng bên cạnh bà ngoại. Bà ngoại chưa kịp nhìn rõ hình dáng mắt mũi ta thế nào thì ta đã nhào vào ôm bà, dùng mặt cọ cọ vào mặt bà ngoại. Quả nhiên bà ngoại đã nguôi giận phần nào, đưa tay kéo ta ra muốn nhìn cho rõ.  

“Để bà xem cháu gái lớn lên trông thế nào rồi.”  

Bà ngoại đỡ lấy ta, chăm chú nhìn ta.  

“Cháu gái ngoan của ta gầy đi nhiều rồi, hóa hình cũng đẹp lên nữa, thật sự rất giống mẹ cháu. Mẹ cháu vẫn đang chờ cháu ở cốc, theo bà về nhà nhé.”  

Bà ngoại quay sang nhìn Thương Viêm. Ta cũng nhìn theo ánh mắt của bà ngoại về phía Thương Viêm lại không nhịn được cười khúc khích. Thế là bị bà ngoại lườm cho một cái.  

Thật ra cũng không trách ta được. Đây là lần đầu tiên ta thấy Thương Viêm đứng nghiêm chỉnh như vậy, cơ thể cứng đờ, trên môi còn nở nụ cười gượng gạo.  

“Bà ngoại, đây là Thương Viêm, là Đế Quân của thiên giới.”  

Ta giới thiệu với bà ngoại về thân phận của Thương Viêm. Nhưng mà bà ngoại nghe xong có vẻ càng giận hơn nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh: “Cảm ơn ngài đã chăm sóc cháu gái ta, nó đã gây phiền phức cho ngài không ít. Hôm nay ta thay mặt Linh Linh Cốc cảm ơn ngài. Nếu sau này có việc gì cần giúp đỡ, ngài có thể đến Linh Linh Cốc tìm ta.”  

Thương Viêm nghiêm túc trả lời: “Cháu gái bà…,”   

Ta đoán là ngài ấy định nói là “Phì Phì,” nhưng ngại bà ngoại ta ở đây nên lại nuốt xuống.  

“Chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, nàng đã làm rất nhiều việc cho ta, ta rất biết ơn nàng ấy. Hơn nữa nàng rất ngoan, cũng không gây thêm phiền phức. Hôm nay ta sẽ để bà đưa cháu gái đi trước. Có dịp ta sẽ đến cửa thăm hỏi mọi người.”  

Bà ngoại nói xong liền biến ta trở lại hình dạng cũ, ôm vào lòng rồi rời đi. Ta muốn nói chuyện với Thương Viêm,nhưng giọng ta đã bị bà ngoại dùng pháp thuật chặn lại. Ta có chút không hiểu tại sao bà ngoại lại tức giận. Và tại sao bà lại không cho ta nói chuyện với Thương Viêm?  

Trên đường đi, bà ngoại giải pháp thuật cho ta, ta vội vàng hỏi bà lý do.  

Bà ngoại chỉ cười và nói: “Con còn nhỏ,” rồi không nói thêm gì nữa.  

Khi trở về Linh Linh Cốc, ta liền chạy về nhà gặp mẹ.  

Mẹ vẫn khỏe mạnh như xưa. Cảm giác khi bàn tay ngọc ngà của mẹ  đánh vào mông ta cũng chẳng khác gì. Ta vừa xoa mông vừa khóc lóc đòi đi tìm bà ngoại mách lẻo. Ta nghe thấy bà ngoại dường như đang nói chuyện với ông ngoại về ta nên ta nằm phục xuống bên cạnh để nghe lén.  

“Tiểu Ý mới chỉ hơn 300 tuổi, còn cái tên Đế Quân trên trời kia chẳng biết đã sống mấy nghìn, mấy vạn năm rồi. Có tuổi rồi mà lại đi lừa dối Tiểu Ý của nhà chúng ta,” Bà ngoại lớn tiếng tố cáo. Ông ngoại ở bên cạnh an ủi bà:  

“Bà đừng tức giận quá, bà cũng nói rồi, Tiểu Ý chỉ là một đứa trẻ mà thôi.Tên tiên quân đó tên là gì?”  

“Nhắc đến tên đó càng làm ta tức giận hơn, hắn còn chiếm đoạt cả tên của Tiểu Ý. Hắn cứ luôn miệng gọi con bé là Phì Phì, Phì Phì, Phì Phì. Con bé thì cứ luôn miệng Thương Viêm,Thương Viêm, Thương Viêm, thật là tức chết đi được!”  

Ta nằm bên cạnh nghe vậy chỉ biết cười thầm.  

Thương Viêm luôn gọi ta là Phì Phì, đến nỗi ta cũng sắp chấp nhận mình tên là Phì Phì rồi. Bây giờ đột nhiên bà ngoại gọi ta là Tiểu Ý, ta còn cảm thấy không quen. Ta cũng không hiểu tại sao bà ngoại lại giận dữ như vậy, nhưng thấy bà tức giận thế, ta quyết định tạm rút lui. Để lần sau hãy mách lẻo vậy.  

Ta chạy đi tìm biểu tỷ của mình rồi rúc vào lòng tỷ ấy để kể lại những chuyện ta ra ngoài đã gặp phải.  

“Nghe muội kể về Thương Viêm thần quân, hắn chắc chắn là một nam thần tiên rất đẹp trai. Hay là muội  giới thiệu hắn cho tỷ, để hắn làm tỷ phu của muội nhé, thế nào?” Biểu tỷ cười nói với ta. Ta phản ứng ngay lập tức và nói: “Không được!” Nhưng sau đó, ta cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.  

Biểu tỷ nhìn ta rồi nở nụ cười gian xảo: “Tiểu Ý lớn rồi.” Rồi không nhắc đến chuyện này nữa.  

Sau khi về Linh Linh Cốc, ta thỏa sức nghịch ngợm mấy ngày liền, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó trống vắng.  

Dù có nhiều người chơi cùng ta hơn, nhưng dường như thiếu vắng Thương Viêm khiến ta có chút không vui.  

Ta ngồi chán chường trên cây, nằm lim dim phơi nắng. Đang mơ màng buồn ngủ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.  

“Tưởng nàng không nhớ đến ta nữa rồi nên ta còn đến tìm nàng đây. Vậy mà nàng lại thật sự chẳng nghĩ đến ta chút nào.”  

Thương Viêm đang lơ lửng trên không, mỉm cười nhìn ta. Ta suýt nữa ngã từ trên cây xuống, may mà Thương Viêm kịp thời đỡ lấy ta. Ta lập tức ôm chặt Thương Viêm, cọ cọ vào người ngài ấy như khi cọ bà ngoại.  

Thương Viêm gỡ tay ta ra, đặt ta lại lên cây, sắc mặt hơi ửng đỏ. Ta có chút khó hiểu.  

“Tiểu tổ tông, nàng tha cho ta đi, bà ngoại nàng mà thấy thế này chắc sẽ đuổi ta đi bằng chổi mất.”  

“Bà ngoại dường như thật sự không thích ngài. Bà nói ngài mấy nghìn, mấy vạn tuổi rồi mà còn lừa ta. Ta  mới chỉ 300 tuổi thôi, ngài đã lừa ta cái gì?”  

“Ngài có chuyện gì giấu ta không?”  

Ta khoanh tay nhìn Thương Viêm tra hỏi. Thương Viêm thở dài, chỉ xoa đầu ta mà không nói gì.  

“Bà ngoại của ta đã nhìn thấu mọi thứ rồi đấy. Mà ngài không bận gì à?  

Ngài đã hoàn thành hết công việc của mình chưa mà đến đây tìm ta ?”  

“Ta chỉ đến thăm nàng một lát thôi, không thể ở lâu, nhớ đừng nói với bà ngoại là ta đã đến nhé.”  

Ta gật đầu, trong lòng có chút luyến tiếc.  

“Ngài còn đến đây tìm ta nữa không?”  

Thương Viêm hứa rằng khi rảnh sẽ đến. Sau khi Thương Viêm đi, ta cũng không muốn phơi nắng nữa. Ta đứng dậy và đi đến chỗ bà ngoại.  

“Bà ngoại, con có thể quay lại thiên giới được không?”  

Ta quấn lấy bà ngoại làm nũng.  

“Nghe kìa, nghe kìa, bây giờ nó nói đi tiên giới là ‘quay lại’ đấy.”  

Bà ngoại thở dài bất lực, ấn đầu ta xuống vừa trách móc vừa than thở với biểu tỷ.  

“Ở yên đấy đi, một con tiểu yêu vừa mới hóa hình thành công mà đã muốn chạy khắp nơi rồi.”  

Bà ngoại thẳng thừng từ chối yêu cầu của ta. Thấy ta buồn rầu không vui nên biểu tỷ dẫn ta ra ngoài dạo chơi.  

“Tiểu Ý, muội đã từng xem thoại bản nhân gian chưa?”  

“Chưa, muội không biết đọc.”  

Biểu tỷ im lặng một lát rồi tiếp tục:  

“Vậy muội có biết cảm giác thích là gì không?”  

“Biết chứ! Muội thích bà ngoại, ông ngoại, cha mẹ, thích biểu tỷ.”  

 Còn không quên bổ sung thêm: “ và cả Thương Viêm nữa.”  

“Vậy thích Thương Viêm có giống với thích chúng ta không?”  

Biểu tỷ tiếp tục thăm dò.  

“Cũng gần giống mà.”  

Ta mơ hồ trả lời.  

“Thương Viêm cũng vuốt lông cho muội, làm đồ ăn ngon cho muội nên muội rất thích ngài ấy .”  

Biểu tỷ chỉ biết lắc đầu, miệng thì thầm: “Để Thương Viêm tự cố gắng đi,” rồi chuyển chủ đề, tiếp tục trò chuyện với ta.  

Ngày tháng trôi qua, ta luôn cảm thấy hình như không vui bằng khi ở bên Thương Viêm. Ta chốc chốc lại thở dài, chốc chốc lại buồn chán. Một tiếng búng tay kéo ta trở về hiện thực. Ta ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt mình, là Thương Viêm. T a vui mừng nhảy cẫng lên ôm lấy cổ ngài ấy .  

“Thương Viêm, sao ngài đến trễ vậy? Ta nhớ ngài lắm nha.”  

Lần trước Thương Viêm trách ta không nói nhớ ngài , lần này ta nói rồi, ngài ấy chắc sẽ vui chứ?  

“Ta cũng rất nhớ nàng nên mới đến tìm nàng đây.”  

 Thương Viêm đưa tay xoa đầu ta, giống như khi ta còn là mèo.  

“Vậy ngài có thể ở lại chơi với ta vài ngày không? Ta sẽ dẫn ngài đi xem Linh Linh Cốc của chúng ta.” Ta vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy.  

“Ta hiện giờ chỉ có thể ghé qua thăm nàng một chút thôi. Gần đây có vài việc cần xử lý. Nàng ở đây phải ngoan ngoãn nhé. Nếu có cơ hội ta sẽ ở lại chơi với nàng lâu hơn.”  

“Tại sao mỗi lần ngài đều phải đi nhanh như vậy? Ta đã ở bên cạnh ngài bao năm rồi, mà ngài không thể ở lại với ta vài ngày sao?”  

Dù ta hiểu ngài ấy thật sự bận rộn, nhưng vẫn không kiềm được cơn giận dỗi.  

“Sau này, tất cả thời gian của ta đều sẽ dành cho nàng .”  

Thương Viêm mỉm cười với ta mà ta cảm giác tim mình như lỡ một nhịp vậy. Nhìn khuôn mặt này bao nhiêu năm qua mà vẫn thấy đẹp như vậy.  

“Vậy ngài mau  đi đi, ta sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ ngài .”  

Ta cúi đầu không dám nhìn ngài ấy rời đi vì sợ mình sẽ luyến tiếc mà khóc. Khi ta ngẩng đầu lên lần nữa thì ngài đã biến mất.  

Lần này Thương Viêm đến rồi rời đi như vậy, ta cảm thấy buồn hơn lần trước nữa. Đột nhiên, ta nghĩ đến một vấn đề liền chạy đi tìm biểu tỷ.  

“Biểu tỷ ơi, nếu Thương Viêm lấy tiên nữ nào đó làm thê tử rồi, ngài ấy có còn đối xử tốt với muội nữa không?”  

“Lúc trước Thiên Hậu chỉ ôm muội một chút thôi mà Thiên Đế đã ghen tị lắm rồi. Ngài ấy muốn lúc nào cũng nắm tay Thiên Hậu cơ. Thương Viêm có phải cũng chỉ muốn quấn quýt với thê tử của mình, không để ý đến muội nữa không?”  

Biểu tỷ cười đến nỗi mắt híp lại, nói với ta: “Tất nhiên là sẽ thế rồi. Nếu như sau này muội có phu quân thì chắc chắn muội cũng sẽ quên tỷ tỷ, quên bà ngoại thôi.”  

“Muội mới không quên đâu!” Ta kiên quyết lắc đầu. Tối hôm đó, ta trở về nhà mà trong lòng càng nghĩ càng buồn. Cảm giác như thật sự chỉ một giây nữa thôi, Thương Viêm sẽ nắm tay một ai đó cùng đứng trước mặt ta và cắt đứt mọi quan hệ với ta, trở thành người xa lạ.