Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN Chương 3 Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN

Chương 3 Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN

2:50 chiều – 21/08/2024

Thực ra ta rất sợ chết, và rất sợ chết mà lại không được đẹp. Là một con mèo, chết cũng phải chết một cách thanh lịch mới đúng. Nhưng có vẻ như ta còn sợ một điều khác hơn.  

Ta sợ nếu ta đi rồi, Lê Thanh có thể sẽ quên ta và nuôi một con mèo khác. Hằng ngày ngài ấy sẽ lải nhải với con mèo khác. Sẽ có con mèo khác được  xoa đầu. Càng nghĩ càng không muốn chết chút nào.  

Nhìn đuôi yêu xà càng lúc càng gần, ta nhắm mắt lại, đã chuẩn bị sẵn sàng để bị cú quất này biến thành một đống thịt nát. Nhưng đột nhiên, ai đó đã ôm ta lên và ném ta về phía trước.  

Mở mắt ra, là Lê Thanh. Ngài ấy cười có chút gượng gạo, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như mọi khi nhìn ta.  

Ngài ấy nói: “Phì Phì, ngươi thật sự nên giảm cân rồi.”  

Yêu xà không còn để ý đến chúng ta nữa, nó quay sang tấn công các sư huynh đệ. Họ vẫn chưa kết thúc việc niệm chú. Giờ không còn Lê Thanh cản đường yêu xà nữa nên họ chỉ đành dừng niệm chú và đối đầu với yêu xà.  

Nhưng trong mắt ta, ta chỉ thấy máu của Lê Thanh từ từ chảy đầy mặt đất.  

Thì ra lúc nãy khi ngài ấy ôm ta rời đi lưng ngài đã bị đuôi yêu xà quét trúng. Ta thật sự rất muốn khóc, nhưng ta là một con mèo nên ta không biết khóc. Ta chỉ có thể đưa móng vuốt ra vỗ vào mặt ngài ấy, miệng phát ra tiếng kêu meo meo đầy bi thương.  

Không biết từ khi nào, âm thanh phát ra từ miệng ta không còn là tiếng meo meo nữa.  

Ta lải nhải nói rất nhiều điều. Ta nói, “Lê Thanh, ngài đừng chết nhé.”  

“Ngài gọi ta là Phì Phì cũng được mà, ta thấy cái tên đó cũng hay mà.”  

“Ta chỉ là một con mèo béo, ta chẳng làm được gì tốt, chỉ biết kéo chân ngài xuống thôi.”  

“Ngài còn phải bảo vệ ta nữa.”  

“Còn nữa, ta nhất định sẽ giảm cân, ta sẽ tu luyện chăm chỉ.”  

“Ta sẽ trở thành một đại yêu quái đại danh đỉnh đỉnh”  

“Đến lúc đó ta sẽ giúp ngài trừ yêu, ta sẽ bảo vệ ngài.”  

Ta còn nói, “Ta nghĩ ngài làm đạo sĩ, cả đời này chắc sẽ không lấy vợ sinh con đâu. Sẽ không ai thích ngài đâu.”  

“ Lúc đó ta đã quyết định sẽ ở bên cạnh ngài suốt mấy chục năm cuộc đời, chăm sóc ngài đến khi ngài già yếu.”  

“Ta nghĩ ngài nói đúng, ngài không nên làm đạo sĩ. Ngài nên làm một người kể chuyện thì hơn.”  

“Làm đạo sĩ quá nguy hiểm rồi.”  

“Ta sẽ giết con yêu quái mồm thối mặt dày này, ta sẽ trả thù cho ngài.”  

Lê Thanh lúc này chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, gắng gượng nói với ta: “Phì Phì,ta thật không ngờ ngươi lại là một con mèo cái.”  

“Ngươi mau đi đi.”  

Biết rằng ngài ấy đã không còn hy vọng sống, ta há mồm  cắn mạnh vào cổ ngài ấy, để lại một dấu răng nhỏ.  

Ta nói với ngài ấy: “Lê Thanh, dù cho ngài có nói nhiều đến đâu, dù dáng vẻ của ngài lúc chê ta béo đáng ghét như thế nào, ta vẫn rất thích ngài.”  

“Ta để lại dấu ấn này thì ngài chính là người của ta rồi.”  

“Đời đời kiếp kiếp, ta sẽ bám lấy ngài không tha.”  

Ngài ấy cuối cùng cũng cười một chút, môi mấp máy hình như nói một câu “được”, nhưng cũng có thể là không. Cuối cùng ngài ấy trút hơi thở cuối cùng trước mặt ta.  

Ta nhìn hai móng vuốt bị gãy móng của mình mà mắt đỏ vằn lên.  

“Có gì mà ghê gớm đâu chứ, da dày thịt béo có đúng không. Ta còn hai cái móng sau nữa, vẫn đủ để cho con rắn hôi thối đó biết tay.”  

Bên phía đám sư huynh đệ đang quyết chiến ác liệt, ta nhìn thấy ngũ sư huynh, người nấu ăn ngon nhất, đã ngã xuống trong vũng máu. Những sư huynh đệ luôn dịu dàng cười và xoa đầu ta cũng đã kiệt sức rồi, cả người đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, máu nhuộm đỏ cả bạch y.  

Ta cảm thấy trong cuộc đời làm mèo lười 200 năm của mình, ta chưa bao giờ chạy nhanh như thế.  

Ta muốn báo thù cho Lê Thanh. Dù không giết được con yêu xà đó ta cũng phải khiến nó trả giá một chút.  

Tận dụng thân thể linh hoạt, ta dồn sức đá văng yêu xà ra xa rồi lao đến cắn mạnh vào đuôi của nó.  

Lúc ta né sang một bên và thở dốc lấy đà, đang chuẩn bị tấn công tiếp thì một vị tiên nhân mặc áo bào trắng xuất hiện ngăn ta lại và nhẹ nhàng vẫy tay một cái nhẹ nhàng. Đầu của con yêu xà đã tu luyện ngàn năm liền rơi xuống đất, nó im lìm không còn tiếng động gầm gừ gì nữa.  

Các sư huynh đệ cuối cùng cũng không chịu nổi vết thương mà ngất đi. Họ không thấy được hình dáng của vị tiên nhân đó nhưng ta đã thấy rõ.  

 Vị tiên nhân đó có khuôn mặt trông giống hệt Lê Thanh. Tiên nhân đó nói với ta: “Phì Phì, vừa rồi ngươi cắn vào cổ ta, còn nói muốn đời đời kiếp kiếp ở bên ta.Dù ngươi còn là một con mèo chưa hóa hình, nhưng cũng vẫn là cô nương gia, như vậy là hơi mất lễ nghi đấy.”  

Ta gắng gượng muốn ngồi dậy nhìn  người này cho rõ ràng. Có gương mặt giống Lê Thanh, lại có cái tính nói nhiều và hay bắt nạt người khác giống hệt ngài ấy. Chắc là vậy rồi, ta mới an tâm mà ngất đi.  

Ta mơ một giấc mơ rất dài. Lúc thì mơ thấy bà ngoại ôm ta vào lòng, lúc lại mơ thấy Lê Thanh xoa đầu ta, miệng không ngừng nói chuyện.  

Rồi cảnh lại chuyển thành con rắn lao ta cắn đuôi ta, cuối cùng là Lê Thanh ngã xuống trong vũng máu, mà ta thì vô lực không thể làm gì.  

Nhưng khi ta khó khăn mở mắt ra liền cảm thấy cả người đau đớn không chịu nổi, đặc biệt là bốn móng vuốt đều bị gãy gọn đang giần giật đau nhói. Thực sự là cơn đau khó chịu vô cùng.  

Nhìn xuống thì thấy móng vuốt của ta đã được băng bó kỹ càng, đưa mắt nhìn quanh thì thấy đây là một nơi ta không quen thuộc.  

Một người bước vào, thấy ta tỉnh lại dường như rất vui mừng, nói rằng sẽ đi báo cho Đế Quân.  

Hắn ta quay người rời đi, để lại ta một mình trên giường nằm đó rất lâu.  

Lê Thanh rốt cuộc đã chết hay chưa? Tại sao ngài ấy có thể dễ dàng tiêu diệt yêu quái lớn như vậy? Nhưng nếu ngài ấy chết rồi, thì người ta gặp là ai?  

Nếu nói ngài ấy chưa chết, nhưng ta cũng đã thực sự thấy ngài ấy trút hơi thở cuối cùng mà.  

Khi ta đang mải miên man suy nghĩ thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người.  

Là Lê Thanh, trông ngài ấy rất vui vẻ. Vì vậy, ta càng thêm bối rối.  

“Lê Thanh, ngài còn chưa chết à?”  

Vừa mở miệng ra dường như ta đã làm tan biến hết niềm vui đoàn tụ trong phòng vừa rồi.  

“Phì Phì, nàng vừa mới biết nói mà không thể nói lời hay ý đẹp được à?”  

Lê Thanh thở dài rồi nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.  

Sau đó, ngài ấy tháo băng gạc cũ ra, bôi thuốc lên bốn móng vuốt của ta rồi thay băng mới.  

“Lê Thanh thực sự đã chết rồi.  Đấy chỉ là một thân phận của ta khi hạ phàm trải qua kiếp nạn mà thôi. Khi Lê Thanh chết, hồn phách của ta trở về nguyên thân. Và rồi ta đến cứu nàng, cái kẻ ngốc nghếch này.”  

Ta mất một lúc lâu mới có thể hiểu được rằng Lê Thanh thực ra là một tiên nhân. Sau đó ta mới tìm lại được suy nghĩ của mình.  

“Lúc trước ngài trói ta lên bàn và nói với ta rằng trong sách, các vị thần sau khi trải qua kiếp nạn, sẽ không quan tâm đến người và việc ở nhân gian nữa. Vậy tại sao ngài lại quay lại cứu ta, còn mang ta đến đây?Đây chẳng phải là thiên giới sao? Không phải ta đã trở thành một con mèo bay rồi à?”  

Ngài ấy nói trước tiên, đúng là đây là thiên giới. Chúng ta đang ở trong cung điện của ngài ấy. Nhưng ta vẫn chỉ là con mèo Phì Phì chọc chó phải leo cây còn không xuống nổi, sao có thể gọi là mèo bay được chứ?  

Ta nói, “Lê Thanh, ngài trở thành thần tiên rồi mà vẫn khó chịu như trước.”  

“Ta là một vị thần có trách nhiệm không giống như trong sách vẫn hay nói kia. Ta vẫn phải làm cho nàng, con mèo béo tên Phì Phì này được lên thiên đàng.”  

Ngài ấy nói rồi đưa tay vén tóc của ta lên, sau đó cúi đầu chỉ vào dấu răng nhỏ trên cổ mình.  

“Nàng nói muốn ở bên ta đời đời kiếp kiếp. Giờ cũng xem như đã làm theo ý của nàng rồi đây thôi”  

Nghĩ lại những lời ta đã nói khi biết ngài ấy sắp chết. Hiện tại cảm thấy thật là mất mặt quá.  

Mèo chúng ta luôn có hình tượng cao ngạo lạnh lùng nhưng khi thấy ngài  ngã xuống trước mặt ta để cứu ta, những lời sến súa đó lại thật sự xuất phát từ trái tim.  

Nghĩ đến điều đó càng khiến ta thêm bực bội. May mà ta là mèo, không biết đỏ mặt. Ngài ấy chắc không nhận ra gì đâu.  

Ai ngờ đâu ngài  lại dùng tay nắm lấy tai mèo của ta, còn nói tai ta nóng đến không chịu nổi.  

Mèo không vui rồi.  

Ta không muốn nói chuyện với ngài nữa. Ta nhảy ra khỏi lòng ngài ấy, quay lưng lại và dùng đuôi che mặt lại, giả vờ thều thào nói mình vẫn còn rất yếu, bảo ngài ấy mau rời đi.  

 Ngài lại có vẻ không muốn rời đi, cứ đứng ở bên cạnh nhìn ta chăm chú. Nhưng lúc này ta thực sự cảm thấy yếu đuối và mệt mỏi. Đến tận khi gần ngủ thiếp đi, ta nghe loáng thoáng ngài nói rằng mình không còn là Lê Thanh nữa.  

Tên thật của ngài là Thương Viêm.  

Hình như là ngài ấy còn nói thêm gì đó, nhưng ta đã mơ màng ngủ mất nên không nghe rõ lắm.  

Phải nói thật, thuốc tiên của thế giới này rất hiệu quả. Chỉ cần nằm trên giường ba ngày thôi mà ta đã trở lại là một chú mèo con hoạt bát rồi.Chỉ có điều móng vuốt vẫn chưa mọc lại.  

Lê Thanh đến thăm ta mỗi ngày và thay thuốc cho ta, nhưng không còn ở cùng ta như trước nữa.  

Ta thật sự cảm thấy buồn chán nên lén trốn ra khỏi cung điện của Lê Thanh.