Có lần ta nhân lúc viện tử vắng người muốn chui lỗ chó trốn chạy khỏi nơi hành hạ meo sinh này. Nhưng đời mèo nó bạc, đúng lúc đó thì Đế Quân trở về. Ánh mắt ngài ấy vừa hay rơi xuống cái bụng đang bị kẹt lại tại cửa lỗ chó của ta. Sau đoạn bốn mắt nhìn nhau im lặng đắm đuối đó, ta đã bị ngài ấy dùng dây trói mèo lại.
Mèo rất tuyệt vọng. Muốn trốn nhưng không thoát được.
Chỉ chớp mắt cái thôi mà ta đã theo Lê Thanh suốt mười năm.
Mỗi ngày đều ăn uống, ngủ nghỉ giống nhau. Cái duy nhất đau đầu là phải nghe những lời lải nhải của Lê Thanh.
Rồi bỗng một ngày, ta biết nói chuyện. Ngày biết nói chuyện cũng là một ngày mèo không thể quên.
Ban đầu khi Lê Thanh trò chuyện với ta, ta cũng sẽ đáp lại.Chẳng hạn như ngài ấy nói với ta rằng mình không vui khi làm đạo sĩ. Ngài ấy muốn làm người kể chuyện trong các quán trà .
Ta nghe vậy sẽ nói thầm trong lòng: “Thiếu niên, ta nghĩ ngài làm người kể chuyện chắc chắn sẽ rất tuyệt vời đây.”
Nhưng dù sao thì cũng là ngôn ngữ bất đồng, lời động viên khích lệ của ta trong mắt ngài ấy sẽ là hình ảnh một con mèo mập nhảy múa.Miệng thì meo meo meo không ngừng.
Ngài ấy nói ta rất mập. Ăn rất nhiều, phân thì hôi. Lúc đó ta cũng sẽ buột miệng mắng lại. Nói rằng ngài ấy không tắm, không rửa chân. Chân thối và hơi thở cũng có mùi. Dù thực tế không phải như vậy.
Trong mắt ngài ấy, ta chỉ là một con mèo mập đang vẫy chân cào cào và kêu meo meo. Mặc dù ngài ấy không hiểu ta nói gì nhưng mỗi lần trò chuyện với ta vẻ mặt ngài đều rất hào hứng. Ta cũng quen với việc dù biết ngài ấy nghe không hiểu nhưng ta vẫn sẽ mắng ngài mỗi khi ngài nói chuyện nhảm nhí.
Ngày ta biết nói chuyện có lẽ là lần đầu tiên trong 200 năm cuộc đời, ta khóc thảm như vậy, sau đó hối hận đến xanh ruột, nghĩ lại thì chỉ muốn tát vào mặt mình một cái. Ngày hôm đó là ngày cuối cùng Đế Quân trải qua kiếp nạn ở nhân gian.
Dù ngài ấy không thích nghề của mình cho lắm nhưng khi làm việc vẫn rất tận tâm.
Ở Yến Thành xuất hiện một đại yêu quái quấy phá dân chúng. Đạo trưởng phái ngài ấy và các sư huynh đệ khác đi trừ yêu. Ta đã theo Lê Thanh suốt 10 năm nên mỗi khi có nhiệm vụ ta thường nhảy vào túi đồ nghề của ngài để đi hóng chuyện, tham gia vui vẻ.
Lần đó, ta cũng như thường lệ nhảy vào túi của Lê Thanh. Và Lê Thanh cũng như thường lệ, phàn nàn rằng ta nặng quá, rồi lại nhận được sự an ủi từ “mèo thần” vô địch của mình.
Nhưng lần đó, Lê Thanh không thể như thường lệ đưa ta đi trừ yêu rồi đưa trở lại đạo quán.
Ngài ấy đã chết. Yêu quái lớn ở Yến Thành là một con yêu xà đã tu luyện hơn một ngàn năm. Nó đã phá hủy nhiều ngôi nhà và giết không ít người dân.
Trên đường đến đó, Lê Thanh cõng ta trên lưng, ta nghe các sư huynh đệ nói rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ sẽ lén chơi vài ngày ở Yến Thành, còn muốn thưởng thức những món ăn đặ sản nổi tiếng địa phương.
Trong lòng ta không thể kìm nén được sự phấn khích, còn nước miếng thì tràn ra ngoài.
Khi các sư huynh đệ đến Yến Thành, họ mới phát hiện rằng mọi thứ không như họ tưởng tượng.
Yến Thành không còn sự náo nhiệt, phồn vinh như trong truyền thuyết, các cửa hàng đều đóng chặt. Trên đường phố đông đúc buôn bán tấp nập ngày xưa vậy mà nay cũng không thấy bóng dáng người dân.
Những sư huynh đệ đã tu luyện và những người có thiên nhãn bẩm sinh đều nhìn thấy, cả thành trấn bị bao phủ bởi một luồng oán khí rất lớn. Trên phố không một bóng người, nhưng lại thấy khắp nơi là những hồn ma mặt mày xanh xao, không có ý thức, loạng choạng đi về phía trước.
Cuối cùng họ gặp một người dân mang hành lý đang vội vã trên đường.
Ông ta nói rằng yêu xà đã bỏ thuốc độc vào nước của cả thành. Nhiều người đã bị yêu xà giết chết. Ông ta còn nói rằng yêu xà độc ác vô cùng, . Trước đó đã có nhiều trừ yêu sư đến, nhưng đều bị yêu xà giết chết. Cái chết rất thê thảm, không một ai còn hình dạng con người một cách nguyên vẹn lành lặn.
Ông ta khuyên chúng ta hãy mau chóng rời đi, đừng tự tìm đường chết. Lê Thanh cảm ơn ông ta, rồi đưa cho ông ta một lá bùa hộ thân. Những hồn ma trong thành trấn thường bị oán khí ở nơi này làm ảnh hưởng, không tránh khỏi xảy ra chuyện.
Nơi có oán khí nặng nhất chính là hang ổ của yêu xà. Theo dòng oán khí, họ tìm đến một hang động trên núi. Đi vào trong hang động, họ đã nhìn thấy hóa hình của con yêu xà đó. Một mỹ nhân quyến rũ nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự lạnh lẽo. Cô ta lười biếng nằm trên một tảng đá lớn phẳng phiu , nhấc mắt lên nhìn chúng ta.
Nghe nói kẻ phản diện thường chết vì nói nhiều. Chắc chắn cô ta cũng hiểu rõ điều này nên không nấn ná chờ đợi màn chào hỏi cao danh quý tánh làm gì.
Cô ta hiện nguyên hình, không nói một lời nào mà vung đuôi lên tấn công.
Tất cả chúng ta bị đánh tan tác tứ phía nhưng cũng cố gắng tụ lại vây quanh cô ta thành một vòng tròn, miệng lẩm bẩm những câu thần chú.
Ta biết để bắt được yêu xà cần phải niệm một câu thần chú rất dài, tốn khá nhiều thời gian
Yêu xà đã tu luyện cả ngàn năm, làm sao mà ngoan ngoãn chờ chết được. Nó bắt đầu vùng vẫy điên cuồng tấn công xung quanh.
Thấy vậy nên Le Thanh lao ra, tung chiêu pháp thuật của mình. Nhưng chỉ sau vài chiêu đã thấy pháp lực yếu đi thấy rõ.
Cái tên ngốc này, nó là đại yêu quái ngàn năm đấy. Ngài thậm chí còn không thể đỡ nổi 10 chiêu của yêu xà.
Nghĩ đến việc nếu ngài ấy chết đi, sẽ chẳng còn ai vừa chê ta béo vừa cho ta ăn nữa.
Mặc dù ngài ấy có hơi ồn ào, nhưng thật lòng mà nói, ta vẫn khá thích ngài ấy.
Trong lòng đã có quyết định, ta chạy ra khỏi túi của ngài ấy. Đối diện với một con yêu xà đã tu luyện nhiều năm, trong lòng ta có chút lo lắng. Nhưng làm sao một con mèo lại có thể sợ rắn được chứ? Như vậy chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Lợi dụng lúc yêu xà bị Lê Thanh giữ chân, ta lặng lẽ trườn đến phía sau nó rồi vung móng cào mạnh vào đuôi nó.
Không hổ là yêu xà nghìn năm, da rắn hóa thạch luôn rồi. Móng vuốt bên phải của ta gãy gọn .Nhưng may mắn là ta cũng làm nó bị thương, đuôi yêu xà lập tức chảy máu ròng ròng.
Yêu xà nổi giận, không còn tấn công Lê Thanh nữa, nó quay đầu lại định bắt ta. Nó há miệng to ra như cái chậu máu và lao nhanh về phía ta.
Mỹ nhân này đẹp thì đẹp thật, nhưng mà cái mồm thật sự có hơi thở nặng mùi. Ngửi một phát thấy thối không chịu được, ta liền giơ móng vuốt lên, cào thêm một phát vào mặt cô ta.
Với cú cào này, móng tay trái của ta cũng gãy luôn. Đúng là đồ mặt dày! Nhưng yêu xà này chắc chắn đã bị hủy dung nhan. Cô ta càng thêm tức giận, đuôi của cô ta tích đủ sức mạnh và quét về phía ta.
Ta biết lần này mình không thể tránh được rồi. Cảm giác hối hận tràn ngập. Tại sao mình lại ăn nhiều như vậy? Cơ thể quá nặng nề rồi. Không thể linh hoạt tránh né được. Có chút cảm giác tự mình chuốc lấy thất bại. Dường như pháp lực huyết mạch toàn thân cũng không còn tác dụng.
Yêu quái đang nhìn chằm chằm vào ta, đuôi nó ngày càng tiến gần hơn.
Ta có cảm giác kỳ lạ, rõ ràng là sắp chết rồi nhưng tại sao lại không hối hận nhỉ? Ta lao ra đnahs lạc hướng nó có lẽ có thể giành thêm thời gian cho các sư huynh đệ. Có lẽ điều đó sẽ giúp thành công chế ngự được nó.
Diệt trừ được con yêu xà này thì Lê Thanh sẽ không chết. Dường như điều đó cũng có chút đáng giá.