Đế Quân hạ phàm để trải qua kiếp nạn. Khi quay về ngài ấy đã mang về một con mèo mập.
Trong khi đó các tiên quân khác khi trở về thường mang theo những cô gái xinh đẹp.
Khi Đế Quân Thương Viêm trở lại, các tiên nữ nhỏ đều kéo đến nườm nượp. Ai cũng mong rằng mình có thể trở thành cô gái xinh đẹp đó.
Các tiên quân đều bàn tán về nguồn gốc của con mèo mập này.
Nhưng họ nói đúng một điều: Đế Quân đối với con mèo này có ý tứ không bình thường.
Lúc này đây, ta đã được Đế Quân mang về Phúc Vận Cung. Vẫn còn đang có chút hoang mang.
Ta cũng chỉ là một con mèo vàng bình thường.
Đã tu luyện 200 năm ở nhân gian. Nhưng ta cũng không có tài cán đỉnh thiên lập địa gì.
So với những con mèo khác, ta chỉ là béo hơn một chút. Thật sự là chỉ béo hơn một chút thôi, còn có thể hiểu được tiếng người.
Còn việc nói chuyện với người, ta chỉ bắt đầu sau khi gặp Đế Quân. Sống bên cạnh ngài ấy lâu ngày mà học được chút ít. Còn về hình dáng con người, ta đần độn nên còn chẳng vẽ nổi cái bộ dáng nữ nhi gì sất.
Hoàn toàn không đạt đến vẻ đẹp mà các tiên nữ kia đồn đại.
Đồn rằng ta quyến rũ Đế Quân khi cũng ngài ấy trải qua kiếp nạn, hay còn được xem là vào sinh ra tử, hoạn nạn thấy chân tình.
Vì vậy, ta cũng không muốn nói gì nhiều. Chỉ có hai chữ để diễn tả cảm nghĩ của ta lúc này: “Ta khinh.”
Lần đầu gặp Đế Quân như đã ăn sâu vào tiềm thức, ta vẫn không thể quên được. Nghĩ lại mà luôn muốn lấy đuôi che mặt.
Nói ra thật xấu hổ. Dù đã sống 200 năm, trong khi các huynh đệ tỷ muội của ta đều đã thành danh. Có người đã có thể tạm thời biến hóa thành người. Còn ta vẫn lăn lốc vẫn chưa đạt được thành tựu gì.Vẫn không bỏ được tật xấu thích gây chuyện khắp nơi.
Ngày hôm đó khi ta đi khắp nơi tung tăng dạo chơi vừa hay thấy một con chó, ta cảm thấy rất thú vị.
Trêu chọc nó một hồi khiến nó nổi điên mà dí cắn ta. Ha, coi thường võ mèo của bổn cô nương! Hôm nay coi như tới số!
Cuối cùng ta lại bi thảm phát hiện, ta không đánh lại được nó. Còn bị nó đuổi theo sát mông, cùng đường mạt lộ bèn dốc hết sức leo lên cây trốn. Mày có giỏi thì lên đây cắn đi! Đồ cẩu!
Nó nằm dưới đất chờ mãi, có lẽ chờ chán nên phẩy đuôi đi mất.Khó khăn lắm mới thấy con chó chết tiệt đó bỏ đi thì ta mon men định leo xuống về nhà.
Nhưng lúc này ta lại có phát hiện mới, đầy đau lòng và đau khổ.
Ta lại không thể xuống khỏi cái cây này.
Đừng hỏi nữa, đúng vậy, chính là vì quá mập nên bị kẹt lên trên chạc cây luôn rồi. Mất mặt quá!
Lúc đó đột nhiên có một tiểu đạo sĩ đi ngang qua.
Một người một mèo nhìn nhau .
Ta có chút xấu hổ vì không xuống được.
Hắn vừa mở miệng thì giọng nói lạnh lùng của thiếu niên vang lên:
“Ồ, mèo tinh này, có muốn xuống không?”
Ta vô thức gật đầu.
Gật đầu xong mới thấy hối hận. Xuống rồi có thể toàn thây mà trốn nữa hay sao. Hắn là đạo sĩ đấy!
Thế là ta xù lông lên nói với đạo sĩ đó: “Nào, nào, có bản lĩnh thì đến đánh ta đi.”
Ta là yêu quái mà, không thể nào kêu xuống một tiếng liền không có chút khí thế nào đầu hàng được. Và thế là Đế Quân đã kéo ta xuống khỏi cây.
Còn dùng khóa trói yêu quanh eo buộc ta lại, rồi nhét vào trong túi.
Ta cũng không hiểu lắm. Với một con mèo chẳng có sức mạnh gì như ta thì tại sao lại cần bày ra trận lớn như vậy?
Dù ta có kêu thế nào, đạo sĩ thối ấy cũng không thèm để ý đến ta. Chắc chắn là do tên ấy tu luyện chưa đủ, nên không hiểu được tiếng mèo.
Ta nghĩ lần này chắc xong đời rồi.
Ta còn chưa kịp nhìn xem mình biến thành hình người có đẹp không, nói chuyện tiếng người nghe có hay không, thì đã phải chết rồi. Mèo hú!
Nghĩ lại cuộc sống 200 năm qua, ta chắc chắn mình chưa từng làm hại ai, nhưng cũng chưa đạt được thành tựu gì.
Nếu chết đi thì quỷ sai sẽ phải cột dây vào cổ ta, dẫn dắt ta đi xuống điện Diêm Vương phán tội như lũ chó ngu ngốc kia, nghĩ mà đau lòng mèo.
Không ngờ rằng, Lê Thanh chỉ muốn nuôi mèo nên mới bắt ta về mà thôi.
Ta được mang về đạo quán. Các sư huynh đệ của ngài ấy thấy ta đến đều rất vui mừng chào đón. Họ nấu ăn rất ngon, hơn nữa người cũng đẹp nữa.
Với tâm trạng “đã đến thì an phận thủ thường”,ta ăn no đẫy bụng rồi đánh mông đi ngủ ngon lành.
Ta nghĩ Lê Thanh, cũng chính là Đế Quân, chắc hẳn là người có tính cách lạnh lùng.
Không ngờ sau khi quen thuộc thì ngài ấy lại ồn ào như vậy.
Ta không khỏi nghi ngờ, ngài ấy có phải chỉ thích ta vì ta hiểu được những gì ngài ấy nói không. Các sư huynh đệ của ngài ấy cũng không chắc đã thích ta. Chỉ là họ nghĩ có người đến để giải quyết vấn đề đau tai nhức nhối của họ thôi.
“Có tên chưa? Để ta đặt tên cho ngươi nhé. Gọi ngươi là Phì Phì có được không?”
Người thì đẹp, nhưng miệng lại thật chua ngoa. Khinh ta béo đúng không?
Ta trợn tròn mắt, giơ móng vuốt ra chuẩn bị tấn công.
“Ngươi là mèo đực hay mèo cái? Hay là nâng đuôi lên cho ta xem thử?”
Thật sự không thể nhịn nhục được nữa rồi. Hôm nay không cào cho ngài ấy một cái thì ngài ấy sẽ không biết ai mới là đại ca vùng này.
Sau trận đại chiến ngày hôm đó, ngài ấy mặc định ta là con đực. Rồi còn đòi gọi ta là Phú Quý. Đột nhiên ta thấy tên Phì Phì cũng khá dễ nghe rồi.
Lê Thanh nói thật nhiều,mỗi ngày sau khi kết thúc học tập và rèn luyện, dù là lúc ta đang ngủ hay ngắm nhìn xa xăm, ngài ấy cũng sẽ lôi ta dậy mà lải nhải cho ta nghe. Buồn bã cả một đời mèo.
Đôi lúc câu chuyện ngài ấy kể cũng khiến mèo ta ngạc nhiên. Gặp chuyện gì thú vị sẽ thao thao bất tuyệt đâm thẳng vào màng nhĩ meo meo.
Hôm nay ở học đường đã xảy ra chuyện gì, hai vị đồng học sư huynh tranh cãi nảy lửa rồi lao vào đấm nhau vỡ mồm, hay là trong lúc luyện tập thuật pháp có vị tân môn sinh vừa thi triển pháp quyết đã nhầm lẫn đầu đuôi mà đâm đầu vào mông vị sư huynh bên cạnh,.. vân vân mây mây
Ta có liều mạng phản kháng cũng là vô ích.