2
Rốt cuộc thì, giấy cũng không thể bọc được lửa. Ngày đó chàng dẫn ta vào cung. Dư Thái hậu, cũng chính là sinh mẫu của Hách Liên Quyết, từ trên xuống dưới đánh giá ta, cuối cùng đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Phủ Thừa tướng đúng là cũng thật to gan, dám lấy một kẻ giả mạo để lừa gạt A Quyết.”
Ta cúi đầu, không dám ngẩng lên, tay cầm chén trà bắt đầu run rẩy. Ta tự hỏi hôm nay mình sẽ ra sao.
Thừa tướng nắm quyền lớn, bà tất nhiên không muốn gây thù với họ. Nhưng ta sẽ ra sao đây, một kẻ phải gánh chịu cơn thịnh nộ vì lừa dối hoàng gia, và một nữ tử thứ xuất không được sủng ái.
Dư Thái hậu cúi mắt nhìn ta, rồi cười nhạt, đột nhiên Hách Liên Quyết vươn tay, đón lấy chén trà trong tay ta.
“Mẫu thân, cưới nàng là ý của nhi thần.”
Câu nói này khiến ta ngẩn người, bàn tay ta bị tay chàng nắm lấy, lòng bàn tay chàng ấm áp và rộng lớn.
“Người mà nhi thần muốn cưới, chính là nhị tiểu thư Lục Diểu Diểu.”
Ta biết chàng nói vậy là vì sợ ta bị trách phạt, trong lòng ta ngoài cảm kích, còn có cảm giác áy náy bao ngày nay đối với chàng. Chàng là người tốt như vậy, nhưng ta lại lừa chàng, khiến chàng phải cưới một người mà chàng không yêu.
Chàng cứ nắm tay ta như vậy ra khỏi cửa cung, mãi cho đến khi lên xe ngựa chàng mới buông ra.
Chàng nhìn ta nói: “Ta biết nhiều chuyện không phải do nàng quyết định, ta không trách nàng, và những hình phạt không thuộc về nàng, ta cũng sẽ không để người khác trút giận lên nàng. Thế gian này đã tạo ra hoàn cảnh hiện tại của nàng, ta hy vọng nàng đừng oán hận tỷ tỷ, ngày thường tỷ ấy rất quan tâm đến nàng, nếu một ngày nào đó, nàng có người trong lòng, chúng ta sẽ hòa ly, nàng sẽ là cô nương từ Vĩnh An Vương phủ gả ra, không ai dám coi thường nàng.”
Mũi ta cay cay, không nói nên lời, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt chàng.
Chàng lại nói: “Thế gian này không có nhiều nữ tử tùy ý như tỷ tỷ của nàng, nhưng điều ta yêu thích, từ trước đến nay, luôn là tấm lòng thiện lương của nàng ấy.”
Ta nghe lời chàng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Tỷ tỷ là người tốt như vậy, xứng đáng được người khác trân trọng như thế.
Có lẽ vì không muốn nhìn thấy ta, có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, để khi tỷ tỷ trở về, chàng có thể chứng minh rằng mình vẫn giữ gìn, vì tỷ ấy mà thủ thân như ngọc. Vào năm đầu tiên ta gả cho Hách Liên Quyết, chàng đã xin đi biên ải, chỉ để lại một vị thầy dạy chữ cho ta, dạy ta cách tính toán. Sau đó, ta theo quản gia của Vương phủ học quản lý cửa hàng, cuối cùng cũng thấy vui vẻ hơn, mụ quản gia nói sắc mặt ta trông cũng khỏe mạnh hơn nhiều.
Nửa năm sau, chàng nhận được thánh chỉ trở về ăn Tết, dáng vẻ tiều tụy đi nhiều, nhưng vẫn anh tuấn như trước.
Ta trong Vương phủ đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn để đón chàng trở về, nhưng mãi đến nửa đêm chàng mới về, phong trần mệt mỏi, vừa trở về liền vào thẳng thư phòng, chẳng bao lâu sau bên trong vang lên tiếng đồ đạc bị đập phá.
Ta nghe loáng thoáng những từ như “tìm người”, chỉ cần đoán sơ qua cũng biết chàng vẫn chưa từ bỏ.
Khi cửa phòng mở ra, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt chàng, khuôn mặt chàng lạnh lùng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ta mỉm cười với chàng, chỉ hỏi chàng có đói không. Biểu cảm của chàng dịu đi, dường như muốn cười với ta, nhưng gương mặt cứng nhắc khiến nụ cười trở nên kỳ lạ.
“Ta đã làm rất nhiều món, Vương gia có muốn nếm thử không?”
Xuân Tú tỷ tỷ bên cạnh cười nói đùa: “Tiểu phu nhân nghe Vương gia về, đã đợi mãi đến giờ này đấy.”
Mặt ta hơi nóng lên, định bảo tỷ tỷ đừng nói nữa, nhưng không ngờ sắc mặt Hách Liên Quyết lại trở nên lạnh lùng.
“Thôi đi, sau này đừng làm mấy việc này nữa.”
Sắc đỏ trên mặt ta nhanh chóng tan đi, chỉ cúi đầu gật nhẹ, rồi khẽ khàng biện bạch.
“Vương gia là phu quân danh chính ngôn thuận của ta, là thê tử, ta chỉ làm những gì mình nên làm, dù hôm nay phu quân của ta không phải là Vương gia, khi chàng đi xa trở về, ta cũng sẽ làm như vậy.”
Chàng bước chân chững lại, nhìn ta cười nhạt. “Ý nàng là hôm nay, bất kể là ai, chỉ cần là phu quân của nàng, nàng đều đối xử tốt như vậy?”
Ta đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt chàng, giọng nói dịu dàng: “Đúng vậy, Vương gia đừng nghĩ nhiều.”
Ta đoán chàng muốn nói ta cố chấp, chàng thích tỷ tỷ vì tỷ ấy không cố chấp, nhưng cần gì phải yêu cầu tất cả mọi người đều giống tỷ ấy? Độc nhất vô nhị chẳng phải càng khiến người khác yêu thích hơn sao? Rốt cuộc, chàng cũng mở miệng.
“Cố chấp.”
Cuối cùng, nền tảng giáo dưỡng tốt trong chàng không để chàng phụ lòng ta. Món ăn đã được hâm nóng lại, vẫn còn tỏa hơi nóng, dưới ánh nến trông rất ngon miệng.
Hách Liên Quyết nếm vài miếng, rồi uống chút rượu. Ta nhìn chàng, nhẹ nhàng hỏi: “Ngon không?”
Rượu này là do một lão khất cái dạy ta ủ, có thể coi là ân sư của ta, chỉ là tính tình người ấy có chút không đáng tin.
Hách Liên Quyết gật đầu, ta nhoẻn miệng cười, lão khất cái nói ta có thiên phú, vậy hẳn là rượu ngon.
“Ngươi ủ à?” chàng hỏi.
“Không thể so với rượu trong hoàng cung.” Chàng khẽ lắc lắc chiếc cốc trong tay.
“Ta muốn đến làm việc ở tửu trang của Vương phủ.” Mắt ta sáng lên, mỉm cười nịnh nọt với chàng.
“Hiện tại ta cũng coi như là một phần của Vương phủ, cũng phải làm gì đó cho Vương phủ, không thể chỉ ăn ở mà không làm gì.”
“Rượu càng để lâu càng thơm, rượu này ta ủ từ một tháng trước, đương nhiên không thể so với rượu trong hoàng cung, nhưng nếu cho ta thêm thời gian, chắc chắn không kém rượu trong cung.”
Nghe vậy, Hách Liên Quyết thoáng sững người, ánh mắt chàng phảng phất nét cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Ngươi muốn làm gì thì cứ làm, danh chính ngôn thuận thì ngươi chính là Vương phi của Vĩnh An Vương phủ, là chủ nhân của nơi này, không cần việc gì cũng phải hỏi ta.”
Có vẻ tâm trạng của Hách Liên Quyết đã khá lên, chàng ăn liền mấy bát cơm, uống sạch rượu trong bình, đôi mắt và khóe môi chàng đều mang nét say sưa.
Chàng nhìn ta, có lẽ đã thấm chút mệt mỏi cùng men say nên trở tay ôm lấy eo ta, rồi miệng không ngừng gọi tên tỷ tỷ.
Ta không trách chàng, vì ta và tỷ tỷ thực sự rất giống nhau, người không quen thường dễ nhầm lẫn, huống hồ chàng lại đang say.
Sống dưới ánh hào quang của đại tỷ, ta thường xuyên bị bỏ qua, nhưng nhìn thấy đôi mắt say sưa của chàng hôm nay. Không hiểu sao, ta lại thấy buồn.
Ta đẩy chàng ra, chàng ngã xuống đất, ta liền cúi xuống vỗ nhẹ vào mặt chàng, khẽ nói: “Ta là Diểu Diểu, không phải Chiêu Tuyết.”