Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG Chương 1 TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG

Chương 1 TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG

2:13 sáng – 21/08/2024

Ngày ta thay tỷ tỷ gả vào Vĩnh An Vương phủ, kinh thành đón trận tuyết đầu tiên trong năm. 

Hôn kỳ được định ra quá gấp rút, Vương gia Hách Liên Quyết không chờ nổi mà muốn nhanh chóng đón tỷ tỷ ta vào phủ.

Nhưng trước hôn kỳ một ngày, tỷ tỷ ta lại rời nhà trốn đi. Khi đi còn mang theo của hồi môn mà ta đã vất vả dành dụm cho bản thân.

1

Tỷ tỷ tên là Lục Chiêu Tuyết, dung mạo xinh đẹp, là đại tiểu thư của phủ Thừa tướng.

Ta là con của tiểu thiếp, từ khi sinh ra chưa từng thấy mẫu thân, chỉ nghe người ta nói, mẫu thân ta là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, trèo lên giường của Thừa tướng đại nhân, mới có thể sinh ra ta, một đứa con nghiệt chủng. Thừa tướng và phu nhân tình cảm mặn nồng bao năm, nhưng vì việc này mà xảy ra mâu thuẫn, lạnh nhạt nhau nhiều năm.

Đêm tỷ tỷ bỏ trốn, tỷ ấy có tìm đến ta.  Ý tưởng của tỷ tỷ luôn là những điều kỳ lạ, mọi người đều nói tỷ tỷ là một nữ tử kỳ tài, ta cũng nghĩ vậy. 

Đôi mắt của tỷ tỷ rất sáng, khi nói chuyện, cằm và đuôi mắt hơi nâng lên, trông thật rạng rỡ và xinh đẹp vô cùng.

“Con người không thể cả đời bị giam cầm trong tường đỏ của hậu viện, tranh giành với những nữ nhân khác.  Thiên hạ rộng lớn như vậy, phải đi nhìn ngắm mới phải, hơn nữa, dù có gả đi cũng nên gả cho người cả hai cùng lưỡng tình tương duyệt mới là lương duyên.”

Tỷ tỷ nói nữ tử nên như chim trời, ở lại Vương phủ sẽ khiến tỷ ấy không tự do. Tỷ ấy nhẹ giọng nói: “Diểu Diểu, giúp đỡ tỷ tỷ nhé.”

Ta mềm lòng, để tỷ tỷ mang theo của hồi môn của ta, chui qua cái lỗ chó mà ta vẫn thường sử dụng để ra ngoài phủ mà trốn đi. Thế là cả Thừa tướng phủ đều biết, chính ta là người đã để tỷ tỷ trốn đi.

Đêm đó, Thừa tướng phu nhân lần đầu tiên bước chân vào viện của ta. Cuối thu cành khô rụng xuống đất, khi bị giẫm lên phát ra tiếng “cót két” nặng nề.

“Quỳ xuống.” Bà nói.

Ta vội vàng quỳ xuống, đầu cúi thấp xuống gần như muốn chôn trong ngực, không dám ngẩng lên. Bà cúi mắt quan sát ta, rồi bàn tay bà nhanh chóng và tàn nhẫn hạ xuống, tát mạnh một cái khiến má ta lật sang một bên, đỏ bừng.

“Ngươi muốn hại chết phủ Thừa tướng này sao.” Bà khẽ nâng cằm lên, dáng vẻ kiêu ngạo giống hệt tỷ tỷ, rồi cúi mắt nhìn ta.

“Thứ đáng khinh thường như ngươi, giống hệt như mẹ ngươi, chỉ biết sống dựa vào sự thương hại của kẻ khác.”

Đợi bà rời đi, ta mới từ từ đứng lên, sờ vào cái má mình đã hơi sưng, mắt cay xè, nhưng không có nước mắt.

Ngày thứ hai, ta khoác lên mình bộ giá y không vừa vặn mà bước vào kiệu đỏ.

Thánh chỉ của Hoàng thượng ban cho Vĩnh An Vương phủ yêu cầu cưới nữ nhi nhà họ Lục, nhưng không nói rõ là trưởng nữ hay ấu nữ.

 Người ngoài chỉ biết là trưởng nữ, không biết đến ấu nữ, cuối cùng kẻ chui qua lỗ hổng là bên Thừa tướng phủ, họ lại thêm một phần hồi môn nữa, gần như đã dùng hết toàn bộ bạc của Thừa tướng phủ.

Thừa tướng nhìn ta, chỉ thở dài một tiếng. Mà từ đầu đến cuối, vận mệnh của ta đều do họ sắp đặt. Ta không có quyền từ chối hay phản kháng.

Xuân Tú tỷ tỷ khóc đến sưng cả mắt.

Ta cười với nàng, an ủi: “Một người như ta được gả vào Vương phủ, là phúc phận mấy đời mới tu được, tỷ tỷ chớ buồn.”

“Nói là gả vào nhà quyền quý thì tốt, nhưng nào có tốt thật. Ta chỉ mong ngươi tìm được một người bình thường mà sống cuộc đời an ổn.”

Rồi Xuân Tú tỷ tỷ lau nước mắt trên mặt, tự an ủi mình: “Khóc lóc thế này còn ra thể thống gì, hôm nay Diểu Diểu xuất giá, là chuyện vui.  Diểu Diểu của ta đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ làm phu quân tương lai hài lòng.”

Một loạt các nghi lễ phức tạp đều đã hoàn tất, thật sự có chút mệt mỏi, trâm vàng trên đầu đè nặng đến mức cổ ta vừa mỏi vừa đau.

Khi Hách Liên Quyết vén khăn voan đỏ lên, ta nhìn thấy sự hân hoan trong mắt chàng dần dần biến mất, khóe môi đang cười cũng dần dần mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt trở nên đen tối.

Chắc hẳn chàng đã nhận ra dưới lớp khăn voan đỏ này không phải là người trong lòng mình.

“Ngươi không phải là nàng?” Chàng không làm gì, chỉ nhìn ta, ánh mắt như muốn hành hạ ta đến chết.

“Ta… thiếp… thiếp thân…”

Ta không biết phải giải thích thế nào cho trọn vẹn, chàng nhìn ta. “Ta nghe Chiêu Tuyết nói, nàng có một muội muội, chính là ngươi?”

Ta nhẹ nhàng gật đầu.

“Ngươi thật không có tính cách gì đặc biệt cho lắm nhỉ.” 

Chàng nói câu này, không biết là vui hay giận. 

“Dù gì cũng là tiểu thư nhà Thừa tướng, gả cho một người chưa từng gặp mặt, cũng không biết phản kháng.”

Hách Liên Quyết cũng không làm khó ta, cũng không tức giận với trưởng tỷ, chàng nói nếu trưởng tỷ thực sự chịu an phận mà gả cho chàng, thì đã không còn là trưởng tỷ nữa rồi.

Đại tỷ từ trước đến nay luôn hành sự tùy ý, nhưng lại luôn được người khác yêu mến.  Khác với những nữ tử khuê các khác, tỷ ấy thường thích kết giao bằng hữu, có khi còn dẫn theo nha hoàn, mặc nam trang mà dạo chơi qua các hoa lâu. 

Nhưng dù tỷ ấy có hành xử khác thường trong mắt người đời, lại là nốt ruồi tâm can của biết bao quý công tử trong kinh thành.

Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân càng yêu chiều tỷ ấy như trân bảo trong tay.

Hách Liên Quyết không hề làm khó ta, có lẽ chàng biết rằng ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, không có gan dám làm chuyện thay thế đại tỷ mà gả. Chàng chỉ âm thầm phái người tìm kiếm tung tích của tỷ tỷ, nhưng dường như vẫn không có manh mối gì.

Chàng cũng chưa từng cùng ta viên phòng, Vương phủ lớn như vậy, nếu không cố ý gặp mặt thì cũng khó mà gặp được.

Có lần một nha hoàn trong Vương phủ lỡ miệng gọi ta là Vương phi, Hách Liên Quyết liền nghiêm khắc trừng phạt nàng ta. Sau đó, mọi người đều biết chàng không thừa nhận ta là Vương phi, nên ai ai cũng gọi ta là Lục tiểu phu nhân.

Xuân Tú tỷ tỷ lại lau nước mắt, nhìn ta với vẻ trách móc.

“Ngươi đúng là một cô nương ngốc nghếch, sao lại không biết làm phu quân vui lòng chứ?”

“Hắn không thích ta, ta có làm gì hắn cũng không thích, cứ cố tình tiến gần hắn, chỉ khiến hắn thêm chán ghét. Chi bằng cứ ngoan ngoãn mà ở yên, người khác nhìn vào cũng thấy thuận mắt hơn.”

“Diểu Diểu của chúng ta là một cô nương tốt như vậy, sao lại phải ở đây mà giữ tiết hạnh như góa phụ chứ?” Xuân Tú tỷ tỷ thở dài.

“Thật ra, hắn đối xử với ta như vậy đã là rất tốt rồi.”

Tỷ tỷ thường nói ta dễ dàng thỏa mãn, không biết dùng thủ đoạn như người khác để cầu xin thứ gì.

Người ta mỗi người có số phận riêng, không phải cứ đứa trẻ biết khóc mới có kẹo, mà là viên kẹo đó vốn dĩ đã là của đứa trẻ ấy rồi.

Ta nói ta đã thỏa mãn rồi, dù sao cả đời này, an phận thủ thường, thì không cần lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền. Còn về chuyện viên mãn, hay người tình chung lòng, có quan trọng không?