11
Thiếu phu nhân Lâm thị, tên thật là Thu Vãn, vốn là nhi nữ của một gia đình thương gia giàu có ở Giang Nam.
Thuở nhỏ, nàng đã thông minh, đảm đang, lại sinh ra xinh đẹp.
Một lần tình cờ, Chu Diệp khi du ngoạn ở Giang Nam đã để ý đến nàng, lão phu nhân nghe nói nàng giỏi trong việc quản lý kinh doanh nên đã dùng nhiều vàng bạc để ép cưới nàng về.
Sau khi thành thân, bản chất của Chu Diệp bộc lộ, chỉ sau một tháng đã bắt đầu ăn chơi trác táng, lão phu nhân không hề quản thúc, ngược lại còn trách móc nàng, cho rằng nàng không giữ được phu quân.
Thu Vãn vì thế bắt đầu uống thuốc làm cơ thể suy nhược, giả bệnh để tránh khỏi sự hành hạ của hai mẫu tử họ.
Nhưng nàng thực sự là một người nữ nhân xuất sắc, dù vẻ ngoài như là không màng đến thế sự, nhưng nàng đã quản lý viện của Chu Diệp một cách hoàn hảo, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Vì vậy, lần này nàng mới có thể giúp ta lật đổ họ.
…
Sau khi được đại phu chữa trị, lão phu nhân từ từ tỉnh lại, bà chỉ đích danh hung thủ, rồi lạnh lùng nhìn xuống Chu Diệp và Tri Dao đang quỳ dưới đất.
Chu Diệp dập đầu như giã tỏi, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Mẫu thân minh giám, là con nhất thời hồ đồ, bị tiện nhân này mê hoặc mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, cầu xin mẫu thân tha thứ cho con một lần!”
Tri Dao ngây dại nhìn hắn:
“Chu Diệp, khi trước ngươi nói đợi Lâm thị chết sẽ nâng ta lên làm chính thất, để ta làm phu nhân, ta mới dốc lòng tính toán vì ngươi, sao ngươi có thể bạc bẽo như vậy!”
Chu Diệp cười lạnh:
“Ta nói như vậy chỉ để dỗ ngươi thôi, ngươi, một tiểu thiếp được mua về, lại mơ tưởng làm chính thất của ta sao?
Có ai làm chính thất mà phải dùng sắc để hầu rượu?
Có ai làm chính thất mà lại dám múa điệu múa dâm loạn trước mặt mọi người như ngươi?
Ta khinh!”
Tri Dao nhìn Chu Diệp, sững sờ ngã xuống đất, ánh mắt trống rỗng, không còn chút ánh sáng nào.
Lão phu nhân ghê tởm nhắm mắt lại, phất tay về phía họ:
“Chu Diệp giết mẫu thân, giao cho quan phủ xử lý.”
Nghe vậy, mắt Chu Diệp mở to, toàn thân run rẩy, phía dưới hắn bắt đầu tỏa ra một mùi hôi thối.
Trong triều đại này, hiếu nghĩa là trên hết, giết mẫu thân, là phải chịu án lăng trì.
Hắn bị quan phủ kéo đi, tiếng kêu xin tha mạng vang vọng đầy đau đớn.
Lão phu nhân liếc nhìn Tri Dao đang ngây dại phán:
“Đánh mười roi rồi bán đi, không cần quan tâm giá cả, giao cho người môi giới là được.”
Triệu ma ma hiểu ý, bán đi theo cách này chắc chắn sẽ không phải là đến một gia đình tử tế.
Tri Dao đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên sự thù hận mãnh liệt, nàng ta bất ngờ vùng ra khỏi sự khống chế, lao thẳng về phía ta, trong tay cầm một chiếc trâm bạc sắc nhọn.
“Ta không cam tâm! Tại sao ta phải làm món đồ chơi, tại sao ngươi có thể cao cao tại thượng, ta không phục!”
“Chúng ta hãy thử chọn lại một lần nữa đi!”
Đôi mắt của nàng đỏ ngầu, nàng ta cười điên cuồng, đâm trâm vào tim ta.
Nhưng sau khi đâm qua lớp áo, nó không thể đâm sâu thêm nữa.
Nàng ta bị gia nhân khống chế lại, còn ta từ từ lấy ra một chiếc gương đồng từ chỗ tim mình.
“Muội muội ngoan, sao ta có thể mắc sai lầm hai lần được chứ?”
Tri Dao nhìn chằm chằm vào chiếc gương đồng trong tay ta, rồi đột nhiên cười lớn, ánh mắt nàng ta không còn sự tỉnh táo nữa.
“Haha, lần này ta đã làm nghĩa nữ rồi, ta trở thành Nhị tiểu thư rồi, ta sẽ quản lý việc kinh doanh, ta sẽ nắm giữ nhà họ Chu!”
Nàng ta đã hoàn toàn phát điên.
12
Sức khỏe của lão phu nhân ngày một tồi tệ hơn.
Đại phu đã kín đáo nhắc nhở rằng độc tố còn lại khó có thể loại bỏ hết, nên sớm chuẩn bị hậu sự.
Sau khi tiễn đại phu, ta gặp Lâm thị, Thu Vãn, người đã chờ ta từ lâu.
Nàng đã ngừng uống thuốc, gương mặt hồng hào hơn, thân hình cũng không còn yếu ớt như trước.
Nàng cười nhẹ với ta:
“Tri Hằng, giờ đây nhà họ Chu đã do ngươi nắm quyền, theo như thỏa thuận của chúng ta, ta sẽ trở về quê nhà.”
Ta gật đầu, hỏi điều băn khoăn trong lòng mình từ lâu:
“Chu Diệp đã chuẩn bị loại thuốc độc khiến người trúng phải sẽ chết ngay lập tức, nhưng chúng ta lại thay bằng loại thuốc không gây tử vong.
Thế nhưng, lão phu nhân lại bị trúng độc rất nặng.”
Thu Vãn nhếch môi cười:
“Bà ta có thể là người có ơn tri ngộ với ngươi.
Nhưng với ta, bà ta là kẻ đã hủy hoại cả cuộc đời ta, bà ta đáng phải chịu điều này.
Hơn nữa, nếu bà ta sống sót, trong vòng mười năm tới, có lẽ ngươi cũng không thể nắm quyền nhà họ Chu được, chẳng phải ta sẽ phải lãng phí thêm thời gian ở đây sao?”
Ta cúi đầu, gật nhẹ, không ngờ mâu thuẫn giữa bọn họ lại sâu sắc đến vậy.
Trước khi rời đi, nàng nhẹ nhàng ôm ta.
“Tri Hằng, cảm ơn ngươi.
Sau này nếu có thời gian, hãy đến Giang Nam tìm ta.
Cửa hàng đồ cổ làm ăn phát đạt nhất chắc chắn là của ta mở.
Dù ban đầu chúng ta là đối tác, nhưng ta thật sự muốn làm bằng hữu với ngươi.”
Ta cũng ôm lại nàng ta:
“Thu Vãn, chúc ngươi lên đường thuận lợi, nghe nói Giang Nam vào thời điểm này là mùa đẹp nhất, hãy coi tất cả những gì đã xảy ra ở đây như một cơn ác mộng mà quên đi.”
13
Những ngày lão phu nhân tỉnh táo ngày càng ít dần, nhưng một ngày nọ, bà đột nhiên trở nên minh mẫn lạ thường.
Bà triệu tập họ hàng, ghi tên ta vào gia phả, ta chính thức đổi họ thành Chu, từ nay gọi là Chu Tri Hằng.
Bà còn giao phó cho ta một đứa con ngoài giá thú sinh bởi một tiểu thiếp trong hậu viện của Chu Diệp, dặn ta phải nuôi dạy nó thật tốt.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, bà yếu ớt nằm trên ghế quý phi, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay ta.
“Tri Hằng, ta muốn ngươi thề rằng, suốt đời này không được lấy phu quân, cả đời phải bảo vệ gia tộc họ Chu!”
Ta gật đầu: “Ta thề trước liệt tổ liệt tông nhà họ Chu, ta, Chu Tri Hằng, sẽ suốt đời không lấy phu quân, bảo vệ gia tộc họ Chu.”
Khóe môi khô héo của lão phu nhân nở một nụ cười, ánh mắt dần trở nên mờ nhạt, bà đưa tay ra trước hư không, giọng nói bỗng nhiên trở nên e thẹn như thiếu nữ đôi mươi:
“Chu Cẩn ca ca, huynh đến đón Yến Nhi phải không?
Yến Nhi không phụ lòng dặn dò của huynh, mọi việc đều đặt nhà họ Chu lên hàng đầu, đã bảo vệ nhà họ Chu suốt cả đời.
Bây giờ Yến Nhi đã tìm được một người chủ có tài mới cho nhà họ Chu chúng ta, Yến Nhi đã làm hết sức rồi…”
Vừa dứt lời, bàn tay héo úa của bà liền buông thõng xuống.
Không còn sinh khí.
17
Ta trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất của nhà họ Chu.
Dưới tay ta, việc kinh doanh của nhà họ Chu ngày càng phát đạt, lụa là gấm vóc thậm chí còn được cung tiến vào hoàng cung, trở thành thương gia nổi tiếng.
Khi đi tuần tra các trang trại, ta nheo mắt quan sát kỹ lưỡng một thiếu niên đang làm việc trong chuồng ngựa, thân trên trần trụi, lộ ra cơ bắp săn chắc.
“Hãy hỏi thăm xem thiếu niên kia đã có hôn ước chưa, nếu chưa thì đưa vào phủ, dạy ta cưỡi ngựa.”
A Lê nhướn mày: “Tiểu thư, làm vậy không hay đâu, nếu tiểu thư muốn học cưỡi ngựa, chúng ta có thể tìm một nữ sư phụ.
Tiểu thư đã thề suốt đời không lấy phu quân, nếu lỡ nảy sinh tình cảm thì biết làm sao?”
Ta vỗ nhẹ lên đầu A Lê nói:
“Ngươi thật ngốc, ta họ Tri, tổ tiên nhà họ Chu có liên quan gì đến ta.
Hơn nữa, ta đã hứa suốt đời không lấy phu quân, nhưng với số ngân lượng ta có, tại sao phải lấy phu quân? Tiểu thư ta đây có thể tìm nam sủng!”
Ánh nắng mùa xuân chiếu xuống, làm cơ thể thiếu niên lấm tấm mồ hôi trở nên lấp lánh.
Ta bước lên xe ngựa, quay về phủ.
Ta có ngân lượng, có sắc, tuổi trẻ đang độ xuân thì.
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi.
(Toàn văn hoàn)