Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA KHÔNG CẦN HẮN NỮA Chương 2 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA KHÔNG CẦN HẮN NỮA

Chương 2 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA KHÔNG CẦN HẮN NỮA

11:41 chiều – 17/08/2024

2

Rời khỏi sự che chở và cung dưỡng của gia tộc, Lương Chi Yểm cũng chẳng khác gì người bình thường.

Lộ phí ta trao cho chàng, với mức chi tiêu hằng ngày của chàng, ước chừng chỉ có thể duy trì được nửa tháng.

Chàng từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, y phục chàng mặc là gấm vóc nghìn vàng một tấc, trà hằng ngày chàng uống cũng là Tây Hồ Long Tỉnh thượng hạng.

Để tránh gây chú ý, chàng không mang theo nhiều tài vật từ nhà.

Chẳng mấy chốc, Lương Chi Yểm sẽ hiểu thế nào là tiết kiệm từng đồng, lâm vào cảnh túng thiếu.

Chàng từng nói với ta: “Gia thế hiển hách, vạn quan gia tài đối với ta mà nói chẳng có ý nghĩa gì, không thể sánh bằng những ngày tháng ta và Lệnh Nghi ở thị trấn nhỏ Nam Cương.”

Chàng chỉ sống ở đó có ba tháng ngắn ngủi.

Ba tháng cuộc sống bình thường, chàng có thể thấy mới lạ, nhưng ba năm, ba mươi năm cuộc sống khốn cùng, chàng chưa chắc đã chịu đựng nổi.

Gia tộc Lương không cử người đi tìm chàng. Chàng và Triệu Lệnh Nghi lang bạt khắp nơi, cuối cùng dừng chân ở Lan Thành.

Để mưu sinh, mỗi ngày Triệu Lệnh Nghi đều phải ra ngoài chữa bệnh cho người ta. Trước đây nàng còn có chút kiêu ngạo, không muốn chữa bệnh cho người giàu, nhưng giờ đây chi phí của chàng quá lớn, Triệu Lệnh Nghi cũng phải hạ thấp mình, chỉ cần bạc nhiều, nàng sẽ nhận chữa trị.

Lương Chi Yểm cũng có chút tự tôn, chuyện dựa vào Triệu Lệnh Nghi nuôi sống, chàng đương nhiên không làm.

Khi còn ở kinh thành, những bức tranh chàng vẽ luôn được người ta khen ngợi, coi như kiệt tác xuất chúng.

Vậy mà công tử cao ngạo của thế gia cũng phải làm việc bán chữ bán tranh để kiếm sống.

Nhưng những bức tranh của chàng ở chợ bị người ta chê bai, soi mói, bình phẩm tùy tiện.

Trước đây có người vì muốn có một bức tranh của chàng mà sẵn sàng chi nghìn vàng.

Nay những kẻ thường dân trên phố lại nói tranh của chàng không đáng giá đến hai mươi văn tiền.

Có lẽ lúc này chàng cũng đang suy nghĩ, rời khỏi gia tộc Lương, chàng còn lại gì?

Vào ngày sinh thần của Triệu Lệnh Nghi, họ lần cãi nhau đầu tiên.

Bởi vì khi Triệu Lệnh Nghi chữa bệnh cho một công tử nhà giàu, đã được vị công tử đó ưu ái.

Vào ngày sinh thần của nàng, vị công tử nhà giàu đó đã gửi đến vô số gấm vóc châu báu, còn cho bắn pháo hoa suốt hai canh giờ tại tửu lâu lớn nhất Lan Thành.

Toàn thành đều chứng kiến cảnh tượng này.

Thực ra, kiếp trước cũng từng xảy ra cảnh tượng này, chỉ là khi đó diễn ra sau khi Triệu Lệnh Nghi rời kinh thành một mình.

Vị công tử nhà giàu đó đã ở bên nàng, giúp nàng giải tỏa buồn phiền, đưa nàng đi du ngoạn sơn thủy.

Nhưng nay khi nàng và Lương Chi Yểm đã phiêu bạt thành công, vị công tử nhà giàu đó cũng xuất hiện sớm hơn một chút.

Nàng nhìn pháo hoa mà nở nụ cười rực rỡ, cảnh tượng này vừa vặn lọt vào mắt của Lương Chi Yểm đang vội vàng đến.

Chàng chất vấn Triệu Lệnh Nghi: “Trước kia nàng nói không để ý đến thân phận của ta, dù ta là công tử thế gia hay là kẻ buôn bán, nàng cũng không đổi lòng, vậy mà mới đây, nàng đã ghét bỏ ta nghèo túng, không thể cho nàng cuộc sống giàu sang, nên muốn tìm cành cao khác đúng không?”

Lời vừa dứt, chàng ném vỡ con búp bê sứ trong tay, rồi quay đầu bỏ đi.

Triệu Lệnh Nghi đuổi theo, hai người đã cãi nhau trong tiểu viện.

Dù Triệu Lệnh Nghi có giải thích thế nào, chàng cũng không tin giữa nàng và vị công tử nhà giàu đó không có gì.

Chàng dùng tiền bán tranh mua một con búp bê sứ để tặng nàng làm quà sinh thần, nhưng trước những gấm vóc châu báu, pháo hoa đầy trời kia, nó trở nên mỏng manh, đáng cười, làm tổn thương tự tôn của chàng.

Thái độ trách móc của Triệu Lệnh Nghi khiến chàng càng thêm lạnh lùng.

Nàng trách chàng ngày ngày đi sớm về muội, không còn kiên nhẫn như trước để bầu bạn, nàng gặp khó khăn khi chữa bệnh, trong lòng uất ức nhưng chẳng có ai chia sẻ.

Nhưng Lương Chi Yểm lại lạnh lùng đáp lại: “Nếu không phải vì nàng, ta sao đến nỗi lâm vào hoàn cảnh này?”

Tin tức truyền về, ta đọc xong liền đốt sạch lá thư.

Lá thư này được gửi từ Lương gia.

Động tĩnh của Lương Chi Yểm, ta còn nắm rõ hơn cả bọn họ.

Ta bày một tiệc nhỏ dưới trăng uống rượu, bên cạnh là những người bạn thân thiết của ta.

Cô nương nhà Cố vì ta mà bất bình, không kìm được mà thở dài: “Công tử nhà Lương vì một nữ y mà ruồng bỏ gia tộc, từ bỏ thân phận địa vị, ngày sau ắt sẽ hối hận. Chuyện này cũng xem như ông trời giúp ngươi nhìn thấu con người, biết rằng hắn không phải người tốt, sớm buông tay cũng là việc may mắn.”

Ta gật đầu đồng ý, cùng nàng đối ẩm một chén.