Trọng sinh về đêm mà Lương Chi Yểm cùng Triệu Lệnh Nghi hẹn nhau tư bôn, ta, với tư cách là vị hôn thê của chàng, đã tặng chàng lộ phí.
Mang theo lòng cảm kích đối với ta, chàng và nàng len lén rời khỏi thành dưới ánh trăng.
Từ đó trở đi, điều đón chờ họ sẽ là cảnh màn trời chiếu đất, khốn khổ cùng cực.
Chàng sẽ không còn cơ hội quyền thế khuynh đảo thiên hạ như kiếp trước nữa.
1
Việc đầu tiên ta làm sau khi trọng sinh là thu thập chút lộ phí, lợi dụng màn đêm mà tới rừng trúc phía Tây thành, trao vào tay Lương Chi Yểm. Chàng lộ vẻ cảm kích.
Lương Chi Yểm và Triệu Lệnh Nghi đã tư bôn.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng của họ, dường như ta thấy trước cuộc đời đầy khốn khó của họ sau này.
Đích tôn của một thế gia danh giá, tự nguyện trầm luân, vì một nữ y giang hồ mà từ bỏ thân phận, địa vị, vinh hoa phú quý…
Tin tức lan truyền khắp nơi, trở thành trò cười của kinh đô.
“Cây mai ngàn năm không bằng người đẹp trời ban,” trở thành đề tài đàm tiếu trong các tửu quán, trà lâu.
Còn ta, chính là vị hôn thê đáng thương bị chàng ruồng bỏ trong miệng người đời, ta cũng rơi nước mắt ngay tại chỗ, càng làm cho lời đồn thêm vững chắc.
Khi phụ thân chàng tới nhà, mặt mày tiều tụy, việc này đã làm mất hết danh dự của ông, “Là chúng ta có lỗi với con.”
Ta ngập tràn ủy khuất mà nhận lời, hạ giọng nói: “Là con và thế huynh có duyên mà không có phận, con không trách chàng.”
Sau đó, ta ung dung rời đi, ở nơi không người, ta khẽ mỉm cười.
Kiếp này, ta sẽ hoàn thành mong muốn của chàng.
Nói về mối duyên giữa chàng và Triệu Lệnh Nghi, thực ra cũng là một câu chuyện đẹp.
Khi chàng du hành đến Nam Cương, chẳng may bị trúng độc rắn, được Triệu Lệnh Nghi cứu giúp.
Chàng giả vờ là một thiếu gia sa sút bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà, nói rằng mình chưa thành hôn, rồi dần dần nảy sinh tình cảm với Triệu Lệnh Nghi. Tuy nhiên, chàng chưa bao giờ nhắc đến việc mình đã có một vị hôn thê từ lâu.
Gia đình thúc giục chàng thành thân, nhưng chàng lại dẫn Triệu Lệnh Nghi về nhà, chàng muốn cưới nàng làm thê, nhất định phải cho nàng một danh phận.
Gia tộc Lương không đồng ý cho một nữ y giang hồ thấp kém bước vào cửa.
Chàng tuyệt thực để phản đối, nhưng không có tác dụng.
Khi hôn lễ của ta và chàng đến gần, chàng bắt đầu nghĩ đến việc bỏ chạy.
Chàng sẵn lòng từ bỏ tất cả những gì hiện tại, cùng nàng lang thang giang hồ.
Kiếp trước, khi ta biết được tin này, ta nghe theo lời cha mẹ của chàng, khi chàng tới tìm ta để trả lại tín vật, ta đã nhân cơ hội chuốc say chàng, rồi đưa chàng trở về Lương gia.
Triệu Lệnh Nghi đến rừng trúc, hiểu lầm rằng chàng thất hẹn, liền hận mà rời đi, từ đó biệt vô tung tích.
Kể từ khi đó, chàng suốt ngày mượn rượu tiêu sầu, mất đi vẻ tao nhã cao quý của một công tử thế gia.
“Chỉ thiếu một chút nữa thôi, ta đã có thể cùng nàng bên nhau suốt đời rồi…”
Chàng lòng như tro tàn, tuân theo ý nguyện của gia đình mà thành thân với ta.
Sau hôn nhân, chàng chỉ tập trung vào con đường quan lộ, chấp nhận mọi sự trợ giúp từ ta và gia tộc của ta.
Nhưng khi chàng đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, chàng sai người đi tìm kiếm khắp các thành, vượt biển Đông, băng qua núi non, chỉ để tìm ra tung tích của nàng.
Khi đó, chàng mới lộ ra bộ mặt thật.
“Ta nhiều năm mưu tính, chỉ để leo lên vị trí cao, tìm nàng trở về, khi đó không ai có thể ngăn cản ta.”
Suốt bảy năm, chấp niệm của chàng chưa từng phai nhạt, ngược lại còn trở thành tâm ma.
Chàng giam cầm ta trong hậu viện, mỗi ngày cho ta uống một bát thuốc.
Chàng nhìn dáng vẻ thê thảm của ta, dùng khăn tay lau tay, nhàn nhạt nói: “Phó Kỳ Ninh, chờ khi Lệnh Nghi trở về, ngươi vừa khéo có thể nhường chỗ cho nàng.”
Triệu Lệnh Nghi nhìn thấy ta nằm trên giường thở thoi thóp, trong mắt nàng lóe lên khinh thường, nàng ngẩng đầu: “Đúng là công dã tràng, ngươi có hối hận không?”
Trong câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa của họ, ta chỉ là vị nguyên phối không đáng kể.
Nàng không nên hỏi ta có hối hận không, mà nên hỏi ta có oán hận không, oán hận cuộc đời không tự mình quyết định được.
Đương triều thừa tướng lâm nguy thụ mệnh, nhận di chiếu tiên đế, phò trợ ấu đế, từ đó quyền khuynh triều dã.
Nguyên thê sớm qua đời, chàng tìm kiếm khắp thiên hạ, cuối cùng cũng tái ngộ người yêu thuở thiếu thời, trở thành giai thoại.
Còn ta là tảng đá chắn đường, bị chàng không chút lưu tình mà đá văng.
Ông trời ban cho ta cơ hội trọng sinh, lần này, ta có thể tự mình lựa chọn.
Kiếp trước là ta đã sai, ta không nên ngăn cản chàng đi theo con đường hèn mọn ấy. Lần này ta chọn thanh toàn tình yêu của họ, tôn trọng số mệnh của họ.
Từ đó, cảnh màn trời chiếu đất, gió tuyết đầy đường cũng trở thành một phần trong giai thoại tình yêu của họ.