Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VÀ MẪU THÂN CÙNG HÒA LY Chương 3 TA VÀ MẪU THÂN CÙNG HÒA LY

Chương 3 TA VÀ MẪU THÂN CÙNG HÒA LY

4:25 chiều – 17/08/2024

7

Về đến phủ, mẫu thân mời ta ra sân ngắm trăng.

Bà chỉ vào mặt trăng nói:

“Nội tổ mẫu không cho con chỉ trăng, bà nói chỉ trăng sẽ bị cắt tai.

Nhưng ở đây, con đã chỉ rất nhiều lần, chưa lần nào bị cắt cả.”

Ta không hiểu, nhưng có thể đoán rằng, mẫu thân đang nhớ người thân.

Bà vốn không phải người ở thế giới này.

Khi đến đây, thân mẫu ta đã gả cho Bùi Giản, và mang thai ta.

Nhờ kiến thức hiện đại, bà đã tích lũy được không ít bạc, bí mật mở hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác, trở thành đại phú hào ẩn mình.

Bà nói:

“Ngân lượng là thứ tầm thường, là mùi hôi trong miệng của người quân tử.

Nhưng Siêu Siêu, không có ngân lượng thì không thể bước đi, đây là định luật bất biến ở bất kỳ nơi nào hay bất kỳ thế giới nào.

Nhưng ngân lượng phải nằm trong tay mình, do chính mình kiếm ra mới thực sự là của mình.

Dựa vào nam nhân ban phát, sẽ có ngày, núi tựa sẽ sụp đổ. Nhất định phải tự dựa vào bản thân, và nắm lấy tất cả những gì có lợi cho sự sinh tồn của mình.”

Siêu Siêu, con có hiểu không?”

Bà nói thêm:

“Tiền tài không nên phô trương, phải ghi nhớ lòng đề phòng người khác.”

Khi nói điều này, bà ép ta học cách tự vệ, bà nói có thể cường thân kiện thể, cũng có thể bảo vệ mình khi cần thiết.

Bà còn bắt ta học cách sinh tồn ngoài trời, vứt ta vào núi qua đêm.

Bà dạy ta rất nhiều.

Bà đốt cuốn nữ huấn mà Bùi Giản chuẩn bị cho ta trong bếp lửa.

Bà nói với ta rằng:

“ ‘Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử’ đều là những thứ vô nghĩa.

Siêu Siêu, những cuốn sách như thế không cần đọc.

Bây giờ, con đi kiểm tra lại sổ sách năm nay đi.”

Từ khi bà dạy ta dùng toán pháp để kiểm sổ sách, ta đã trở thành thủ quỹ đắc lực nhất của bà.

Bà nói sẽ trả lương cho ta mỗi năm một triệu lượng bạc.

Ta không tin lời nói dối của bà, vì tất cả đều đã chi vào mạng lưới tình báo xây dựng cho Trưởng Công chúa.

Mẫu thân nói ta là chủ nợ của bà, bà sẽ không để ta chịu thiệt.

Vì vậy bà là phú hào, còn ta là “phú nhân bà mắc nợ.”

Bùi Giản lại chạy đến tìm mẫu thân ta, mang theo nhi tử của ông, đứng trước cổng lớn trách cứ mẫu thân không sinh được nhi tử, lấy lý do phạm tội “thất xuất” để đưa ra thư bỏ thê tử chính thức.

Ông không chấp nhận hòa ly, ông nói trên đất nước này chỉ có bỏ thê tử không có hòa ly.

Mẫu thân ta không nói một lời, ngay trước mặt tất cả mọi người đang đứng xem, hỏi họ:

“Các ngươi thấy phụ tử họ giống nhau không?

Ta thấy chẳng giống chút nào.”

Bà cười tự nhiên, từng bước tiến về phía Bùi Giản.

Bàn tay trái giáng một cái tát, đánh ông không kịp phản ứng.

“Hòa ly là do ta quyết định.”

“Ngươi, Bùi Giản, không có tư cách.”

Mẫu thân hỏi ta: “Siêu Siêu, khi nam nhân trở nên đê tiện, con biết phải làm gì không?”

Ta thốt lên: “Đánh hắn”

Bà lắc đầu, chậm rãi lấy khăn lau từng ngón tay, rồi ném lên người phụ thân.

“Phải khiến hắn thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn, mãi mãi không thể ngóc đầu dậy.

Siêu Siêu, con hãy nhớ, bất cứ ai xâm phạm lợi ích của con, con đều phải phản kích.”

“Nhưng mẫu thân, nếu là phụ thân thì sao?”

“Dù là ta, mẫu thân ruột thịt của con, nếu ta bắt con làm điều con không muốn, hoặc gây tổn thương cho con, con cũng có thể phản kháng lại ta.”

Ta gật đầu, ghi nhớ kỹ trong lòng.

Bùi Giản bị đánh cho choáng váng, ôm mặt mãi mới thốt ra được vài chữ:

“Đồ nữ nhân chanh chua.”

Nhưng giọng ông rất nhỏ, nhỏ đến mức ta dần dần không nghe thấy nữa.

Ngày trước, khi ta còn yếu ớt, cầu xin được ôm, cầu xin ông chú ý, ta phải học thuộc lòng từng câu nữ huấn, nữ tắc, chỉ để ông xoa đầu, lạnh lùng khen một câu:

“Giỏi, nữ nhi nên như thế.

Phu nhân nhà họ Lý mới là hình mẫu mà ngươi nên học theo.

Ngươi là nhi nữ của chính thất nhà họ Bùi, đại diện cho mặt mũi nhà họ Bùi.”

Hình tượng của ông được ông tự tạo dựng ngày càng cao lớn, nhưng ta lại cảm thấy, tất cả chỉ là chuyện viển vông.

Mẫu thân nói rằng:

“ Khi một người dùng quy tắc của mình hoặc của người khác để phán xét con, đó không phải là lý lẽ.

Đó là thành kiến, gò bó con, kìm hãm con, bóc lột con.

Siêu Siêu, con nghĩ xem, người như vậy, con có cần nghe theo không?”

“Con không cần!”

8

Tại nơi này, mẫu thân ta vạch trần thân phận thật của Bùi Quân, khiến phụ thân ta Bùi Giản, người đã nhận con người khác làm con mình đần thộn ra, thậm chí ông còn yêu cầu mẫu thân sinh cho ông ta một đứa con khác:

“Ngươi hại ta không có nhi tử, ngươi phải sinh cho ta một đứa.”

Thật là hoang đường.

Ngay cả đám đông xung quanh cũng phát ra tiếng “xì” đầy chế giễu.

Mặt Bùi Giản thực sự là xanh như tàu lá chuối, còn ta thì cố gắng nhịn cười để giữ thể diện cho bản thân.

Mẫu thân không quên bồi thêm một nhát:

“Bùi Giản, ngươi không thể sinh thêm hài tử được đâu.

Bởi vì ngươi bất lực.”

Xung quanh vang lên tiếng cười nổ tung.

Mẫu thân nói:

“Siêu Siêu, đây gọi là thân bại danh liệt.”

Bị mọi người chế giễu, Bùi Giản thất thần trở về phủ họ Bùi, nghe nói khi cãi nhau với biểu cô cô, ông ta không cẩn thận ngã thành kẻ ngớ ngẩn, rồi chết ở cuối ngõ gần phủ họ Trình.

Mẫu thân nói:

“Siêu Siêu, đây gọi là chết không có chỗ chôn.”

Tất nhiên, đó là chuyện về sau, cũng là kết cục của ông ta.

Lúc này, bên ngoài phủ họ Trình ngày càng tụ tập đông người hơn.

Hàng trăm cặp mắt nhìn về phía mẫu thân ta.

Có những ánh mắt im lặng lên án, có những cái nhìn lén lút tỏ ý tán thưởng.

Đặc biệt là phu nhân nhà họ Lý, nhìn y phục của họ thì có lẽ họ vừa từ chùa trở về.

Bên cạnh bà là vài quý phu nhân ăn mặc giản dị, ánh mắt khinh miệt chúng ta:

“Loại nữ nhân làm bại hoại gia phong như vậy, ở nhà họ Lý chúng ta, sớm đã bị trói vào lồng heo mà dìm xuống sông rồi.”

“Hòa ly cũng phải làm ầm ĩ như vậy, thật không biết xấu hổ.”

“Nhi nữ mới thành thân nửa tháng mà đã bị bà ta xúi giục hòa ly, có phải là mất trí rồi không?”

Lời chế giễu của nam nhân thật rõ ràng, nữ nhân thì lại vô cảm, xấu hổ không dám lên tiếng.

Hóa ra đây chính là điều mẫu thân từng nói, nữ nhân chỉ trích nữ nhân mới là con dao mềm.

Loại dao này cắt không thấy máu, nhưng lại sắc bén vô cùng, khiến người nghe phải chịu tổn thương sâu sắc.

Mẫu thân ngẩng đầu, nắm chặt tay ta.

“Siêu Siêu, những ánh mắt xa lạ kia có thể làm tổn thương, con có sợ không?”

“Mẫu thân, con không sợ.

Đã giương cung thì không có đường lui.”

“Con có muốn trong đời mình, nhìn thấy thời đại của mẫu thân không?”

Ta đột nhiên thấy ngọn lửa mang tên sức mạnh bùng lên trong người mẫu thân, bà nói:

“Mẫu thân muốn làm nhiều việc lắm, nhưng một mình không đủ, Trình Siêu Siêu, ta mời con tham gia vào đội của ta.

Con có đồng ý không?”

Bà nói bà muốn cách mạng.

Ta hỏi đó là gì.

Bà nói đó là thời đại mới, là sự trỗi dậy.

“Có thể sẽ thất bại, Siêu Siêu, con có sợ không?”

Ta lắc đầu, cảm thấy không sợ.

Mẫu thân nói:

“Trưởng Công chúa từ năm mười ba tuổi đã chinh chiến sa trường, nâng cao địa vị của nữ nhân.

Đến nay vẫn sống một mình, giữ yên bờ cõi, bảo vệ quốc thái dân an.

Còn ta, ta muốn thấm nhuần tư tưởng, để những người nữ nhân tự mình đứng lên.

Phá tan lồng giam, chân trần đuổi theo gió.”

Bà đã lập một học đường trong kinh thành, gọi là “Tân Nữ Tính.”

Bà biên soạn ra nguyên tắc “Ba không bốn phải” cho nữ nhân.

Một, không được dựa dẫm vào nam nhân.

Hai, không được kỳ thị nữ giới.

Ba, không được thoái lui.

Một, phải học cách từ chối, dũng cảm nói không!

Hai, phải yêu thương đồng bào, càng phải yêu chính mình.

Ba, phải độc lập kinh tế, tự chủ nhân cách.

Bốn, phải nhìn nhận bản thân, vượt qua bản thân, làm đẹp bản thân.

Bà viết chữ khải thư dán ở trung tâm của học đường.

Ban đầu, có vài phu nhân tò mò tìm đến, chỉ vào đó hỏi ta, đây là chữ gì.

Ta đọc đi đọc lại cho họ nghe, ánh sáng trên khuôn mặt họ dần dần tắt đi, họ hoảng hốt che mặt bỏ chạy.

Họ nói mẫu thân ta không giữ đạo làm thê tử, không tuân thủ quy tắc mà xuất hiện giữa nơi công cộng.

Họ vừa dùng tay áo che những vết bầm tím trên tay, vừa nói rằng mẫu thân ta sẽ hại chết họ.

Họ chạy còn nhanh hơn thỏ, nhưng khi phu quân họ đánh họ, sỉ nhục họ vì không sinh được nhi tử, chân họ như bị đổ chì, không thể bước nổi một bước.

“Siêu Siêu, muốn thay đổi một thực tế cố định, không phải là chuyện một sớm một chiều, cứ từ từ mà làm.”