Vào ngày được định để ký kết khế ước với yêu thú, mẫu thân đã ban cho ta một con Bạch Hổ thuần chủng.
Trong khi đó tỷ tỷ ta, chỉ được bà ban cho một con Hồ Ly lười biếng, gian xảo.
Nhưng không ngờ, Bạch Hổ lại khinh thường linh căn mỏng manh và tư chất kém cỏi của ta, chê ta làm chậm bước tiến phi thăng của nó.
Dù bị Thiên Đạo trừng phạt, nó vẫn muốn giải trừ khế ước với ta.
Còn con Hồ Ly nhỏ tham chơi và bướng bỉnh kia, nhiều lần làm vướng chân tỷ tỷ.
Tỷ ấy khó khăn lắm mới tu luyện đến cảnh giới bán thần, nhưng con Hồ Ly ấy lại nghịch ngợm chọc giận Thượng Thần, khiến tỷ tỷ ta phải bỏ mạng.
Lần nữa mở mắt, ta trở về ngày ký kết khế ước với yêu thú.
Ta liền ôm lấy con Hồ Ly lười biếng.
————
Lần này, con Bạch Hổ thuần chủng đó, hãy để lại cho tỷ tỷ tài năng xuất chúng của ta.
Bởi vì việc ta chọn lấy con Hồ Ly đã phá vỡ kế hoạch của mẫu thân.
Nên biểu cảm của bà ấy hiện rõ sự do dự, bà nhỏ nhẹ khuyên nhủ ta:
“Con tư chất yếu ớt, linh căn mỏng manh, nghe lời mẫu thân, chỉ có Bạch Hổ mạnh mẽ mới bảo vệ được con.”
Khi nghe từng lời từng chữ của bà ấy, mắt tỷ tỷ đỏ hoe, nhưng vẫn đứng yên lặng không nói gì, như thể việc nhường tất cả những gì tốt đẹp cho ta là điều hiển nhiên.
Ta hiểu ý mẫu thân, bà cho rằng ta không mạnh bằng tỷ tỷ, sợ ta chịu thiệt, nên không ngừng dâng hết mọi điều tốt đẹp đến trước mặt ta, bỏ quên tỷ tỷ.
Nhưng bà lại quên rằng, dù ta có yếu đuối, nếu ta tự mình kiên cường, cũng sẽ có kết cục tốt đẹp.
Ta kéo tay áo mẫu thân, nũng nịu nói:
“Không, không, con muốn đổi với tỷ tỷ.
Con thích tiểu Hồ Ly. Bộ lông của nó sáng bóng biết bao, sờ vào chắc chắn sẽ rất mượt mà.
Còn hổ thì hung dữ lắm, con không muốn ở cùng với nó đâu.”
Khi ta nói vậy, tiểu Hồ Ly liền nhìn ta với đôi mắt lấp lánh.
Trong lòng ta thầm cười nhạo tên lười biếng này: Lần này, ta sẽ không để ngươi làm hỏng việc lớn của tỷ tỷ ta nữa.
Còn Bạch Hổ, khi tỷ tỷ nhìn về phía nó, nó lộ rõ vẻ khao khát và mong chờ.
Cuối cùng, mẫu thân không thể thuyết phục được ta, nên đành đồng ý để ta và tỷ tỷ đổi thú khế ước với nhau.
Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm, lần này, ta sẽ không để tỷ tỷ phải hy sinh vì ta nữa.
Trên đường ôm tiểu Hồ Ly trở về, nó liền ríu rít không ngừng:
“Ngươi làm sao phát hiện được sự quyến rũ của tiểu gia vậy? Ta còn tưởng ngươi sẽ giống những người khác, nhìn một cái là chọn ngay cái tên to xác kia chứ. Không ngờ ngươi lại có mắt nhìn.”
Thấy ta không đáp lại, nó càng thêm kiêu ngạo:
“Tiểu gia quen thuộc mọi ngóc ngách trong bán kính 500 dặm của nơi đây. Từ nay về sau, ngươi đi theo tiểu gia, tiểu gia sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon uống ngon.”
Ta không thể nhìn nổi dáng vẻ này của nó nữa.
Khó trách đời trước tỷ tỷ của ta phải khổ sở không chịu nổi, tỷ tỷ một lòng muốn theo chính đạo, nhưng sở thích của tiểu Hồ Ly này thì lại trái ngược hoàn toàn.
Các sư huynh sư tỷ thấy ta ôm tiểu Hồ Ly trở về, liền vây quanh, người này người kia đều khuyên nhủ:
“Miên Miên, nhân lúc khế ước chưa thành, mau đi tìm sư mẫu. Thân thể ngươi yếu ớt, tiểu Hồ Ly sao có thể bảo vệ được ngươi? Chúng ta chỉ có một cơ hội chọn yêu thú, ngươi đừng bướng bỉnh.”
“Đúng vậy, Miên Miên, đừng làm theo cảm tính. Nhuyễn Nhuyễn cũng vậy, sao không nhường ngươi chứ? Nàng ta tài năng cao như vậy, còn chiếm lấy Bạch Hổ thuần chủng nhất làm gì? Ai mà không biết, Bạch Hổ là do tông chủ liều mạng ở Đại Biệt Sơn bắt về cho ngươi.”
Cảm nhận thấy tiểu Hồ Ly trong lòng ta sắp nổi giận, ta liền xoa xoa bụng nhỏ của nó để an ủi.
Ồ, tai của tiểu Hồ Ly hình như đỏ lên rồi.
Ta như ôm lấy chiến lợi phẩm, cười nói khoe với các sư huynh sư tỷ:
“Mọi người nhìn này, lông của tiểu Hồ Ly đẹp biết bao! Đây là tiểu Hồ Ly đẹp nhất mà ta từng thấy.”
Sư tỷ không nhịn được, liền sờ vào đuôi của tiểu Hồ Ly, nó liền quay lưng lại, tức giận.
“Ngươi xem, bản lĩnh không lớn mà tính tình lại không nhỏ chút nào. Miên Miên, linh căn của muội mỏng manh, vốn không thích hợp để tu luyện. Nếu không có yêu thú hung mãnh bảo vệ, sau này muội sẽ ra sao đây?”
Tiểu Hồ Ly càng thêm tức giận, cái đuôi bông xù vẫy qua vẫy lại. Nó nói:
“Có ta ở đây, các ngươi đừng lo lắng cho nàng ta nữa!”
Mọi người xoa trán, than thở:
“Chính vì có ngươi ở đây nên chúng ta mới không yên tâm.”
Ta, một kẻ không có chí lớn gặp phải một tiểu Hồ Ly lười biếng, quả thật là đáng đời.
Và thế là chúng ta đã ký kết khế ước thành công.
Vào mùa xuân, trong khi các sư huynh trên núi đang tập luyện vất vả, thì ta và tiểu Hồ Ly đã lẻn vào Động Vô Nha để hái quả.
Thỉnh thoảng ta sẽ mang về cho các sư tỷ ít quả ngon.
Các sư tỷ sẽ quây quanh, véo má ta và nói ta là tiểu cô nương dễ thương nhất ở Phù Diêu.
Mùa hè, chúng ta lén lút trốn xuống núi, tiểu Hồ Ly trốn trong cái túi vải rộng thùng thình của ta.
Ta đi xuống trấn, mua từng bát, từng bát đá bào ngọt ngào.
Dù cho tiểu Hồ Ly có bị lạnh đến mức nhăn nhó, nhưng nó vẫn không ngừng ăn ngấu nghiến.
Mỗi lần như vậy, ta đều lén lút mang một phần về cho tỷ tỷ, nhưng không mang cho Bạch Hổ to xác, ai bảo nó lúc nào cũng trừng mắt với ta.