Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HOÀNG ĐẾ CÒN CÓ BẠCH NGUYỆT QUANG SAO Chương 3 HOÀNG ĐẾ CÒN CÓ BẠCH NGUYỆT QUANG SAO

Chương 3 HOÀNG ĐẾ CÒN CÓ BẠCH NGUYỆT QUANG SAO

1:17 chiều – 15/08/2024

“Thái hậu, hoàng thượng cầu kiến.”

“Không gặp. Vệ Hành, ngươi nhìn xem, đó là con cá chép vàng mà Chu Tập Lễ tặng năm ngoái, có đẹp không?”

Vệ Hành thật sự nhìn theo hướng ta chỉ, cười rạng rỡ, “Đẹp.”

“Thái hậu đã đặt tên cho nó chưa?”

Vệ Hành còn trẻ con, ban đầu rất rụt rè trước mặt ta, nhưng giờ đã quen thuộc hơn, bạo dạn hơn nhiều.

Ta cảm thấy thú vị.

Ở bên người trẻ như vậy, ta cũng cảm thấy mình trẻ ra.

“Chưa, nên đặt tên gì nhỉ?”

Hắn thật sự cau mày suy nghĩ.

Vãn Trúc ở bên cạnh tiếp tục nhỏ giọng nhắc ta:

“Thái hậu, hoàng thượng cầu kiến, đã ba tháng liên tiếp, lần nào hoàng thượng cũng cầu kiến nhưng thái hậu đều không gặp.”

“Trời tuyết đường trơn, bảo hoàng đế không cần đến nữa.”

Vãn Trúc không còn cách nào khác, đành phải đi truyền lời.

Vệ Hành đột nhiên cười tươi, “Thái hậu, thần nghĩ ra rồi!”

Ta cười tủm tỉm nhìn hắn, “Gọi là gì?”

“Gọi là Tiểu Kim được không?”

“Hay lắm.”

Ta quả thực rất giỏi trong việc dỗ trẻ.

Ngày trước cũng từng dỗ hoàng đế như vậy.

Dỗ hắn ăn cơm, dỗ hắn ăn ít kẹo, dỗ hắn học hành.

Đó là quãng thời gian xa xôi lắm rồi.

Ánh mắt ta dừng lại trên người Vệ Hành.

Ánh nắng mùa đông dường như cũng ưu ái hắn, chiếu xuống người hắn, tràn đầy sức sống.

Ta đứng cạnh hắn, cũng như được lây nhiễm chút ít.

Cuối năm, phụ thân vào cung gặp ta.

Khi ông đến, ta đang nhìn Vệ Hành tập viết.

Nét chữ của hắn xiêu vẹo, thường xuyên sai sót.

Có khi ngồi lâu lắm cũng không nhớ ra một chữ phải viết thế nào, liền chớp mắt nhìn ta.

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy hiện lên sự linh động và tươi sáng như một con vật nhỏ.

Ta thấy rất thú vị.

Phụ thân bước vào, nhìn thấy Vệ Hành ngồi trên thư án thường ngày của ta, liền cau mày, ta cũng bảo Vệ Hành lui xuống trước.

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của phụ thân, ta biết có cơn thịnh nộ lớn sắp xảy ra.

“Thái hậu giờ đây thật là nhàn hạ, ngươi lại xa cách với hoàng đế đến thế, có biết hoàng đế ở tiền triều đã làm những gì không?”

Ta cũng có nghe đôi chút.

Hoàng đế nóng lòng thoát khỏi sự kiểm soát của Tạ gia, bắt đầu bồi dưỡng tâm phúc của mình trong triều, có ý đồ phân hóa quyền lực trong tay người Tạ gia, rồi thay thế họ.

“Hoàng đế trẻ người non dạ, phụ thân nên phụ tá cho tốt mới phải.”

Nghe xong, sắc mặt phụ thân càng thêm u ám.

“Năm xưa nếu không phải ngươi kiên quyết nhận nuôi hắn, thì Tạ gia của ta sao lại phải phò tá một hoàng tử nhiều năm không được sủng ái lên ngôi. Nay hắn vừa lên ngôi đã bắt đầu qua cầu rút ván, bảo ta làm sao không thấy lạnh lòng.”

Ta biết ý của phụ thân là gì.

Thở dài một tiếng, ta trấn an ông:

“Con biết ý của phụ thân, sẽ tìm dịp nói chuyện với hoàng đế. Hoàng đế, không phải là người không hiểu chuyện.”

Ông hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Trong cung, tất cả hạ nhân đều không dám thở mạnh.

Hiện nay, mạch sống của thiên hạ này, không nằm trong tay Thời Mặc Hàn.

Phụ thân ta, Tạ Hồng, đi đến đâu, áp lực chỉ có thể lớn hơn Thời Mặc Hàn mà thôi.

Ta biết Thời Mặc Hàn đã chán ngán việc làm một hoàng đế bù nhìn từ lâu.

Cũng đã mệt mỏi với những ngày tháng đế vương đêm đêm phải dựa vào giường của người khác mà ngủ yên.

Nhưng hắn vẫn còn quá non nớt, công khai đối đầu với Tạ gia như vậy làm sao có kết cục tốt được.

Lần ta gặp lại hắn là tại gia yến vào đêm giao thừa.

Vệ Hành giờ đây đã trở thành thị vệ thân cận của ta, theo ta đến đó, đứng hầu bên ngoài đại điện, đêm giao thừa tuyết rơi trắng trời.

Truyện đăng tại truyennhabo.net, đứa nào reup làm chó!

“Gọi Vệ Hành vào trong điện hầu hạ. Kể từ sau khi bị thương, sức khỏe của hắn không còn tốt như trước. Trời lạnh như cắt, ta cũng lo vết thương cũ của hắn tái phát.”

Hoàng đế nhìn ta, ánh mắt như thiêu đốt, “Muốn gặp mẫu hậu một lần thật là khó khăn.”

“Hoàng đế bận rộn triều chính, còn có thời gian đến thăm ai gia, thật sự là vất vả rồi.”

Hắn sững lại một chút, mím môi, rồi liếc nhìn Vệ Hành đứng bên cạnh, “Mẫu hậu không nên quá thân thiết với một thị vệ.”

“Thật vậy sao, hay là thu nhận hắn làm nam sủng đi.”

“Mẫu hậu!”

Giọng Thời Mặc Hàn lớn hơn một chút, chén rượu trong tay không giữ nổi bị hắn bóp nát.

Mảnh vỡ bung ra, trên tay hắn phủ lên một lớp máu loang, rượu đổ lên vết thương làm hắn đau đến cau mày.

Tim ta cũng co lại theo vết cau mày của hắn.

“Người đâu, truyền thái y!!”

Gia yến trở nên hỗn loạn.

Ta thở dài một tiếng, đứng dậy muốn rời đi, lại bị hoàng đế níu lấy vạt áo.

“Mẫu hậu, ở lại với ta.”

Giọng hắn nghèn nghẹn khi nói, nghe thật ngọt ngào.

Dường như ta đã trở về những ngày xưa kia, khi chúng ta ngày đêm ở bên nhau.

Ta cứng người tại chỗ, tay hắn đã từ vạt áo leo lên cánh tay ta, ấm áp vô cùng.

Ta cuối cùng cũng ở lại.

Vệ Hành mở to mắt nhìn tay chúng ta nắm chặt lấy nhau.

Ánh mắt hắn có chút bối rối.

Ta nhìn vào màn sương mờ trong mắt hắn, rồi lặng lẽ quay đầu đi.

Hoàng đế trở về Chiêu Dương điện, thái y cúi đầu chữa trị vết thương cho hắn, không dám ngẩng lên nhìn vị hoàng đế đang rúc vào lòng ta.

Thời Mặc Hàn dựa vào ta, thấp hơn ta nửa cái đầu, ngước lên nhìn ta với vẻ yếu đuối và nịnh nọt.

“Mẫu hậu, ta sai rồi.”

Nghe xong, ta cúi xuống nhìn hoa văn rồng vàng trên áo bào của hắn, không nói gì.

Sai ở chỗ nào đây?

Sai ở chỗ sau khi Tạ gia phò tá ngươi lên ngôi, ngươi lại muốn nhổ tận gốc Tạ gia sao?

Hay sai ở chỗ biết rõ Triệu Tĩnh Ngôn muốn giết ta mà ngươi vẫn tha cho nàng ta một mạng?

Sự im lặng của ta có lẽ khiến Thời Mặc Hàn có chút bất an, hắn lại cọ trán vào cổ ta.

“Mẫu hậu có thể đừng giận nữa không?”

“Ngươi muốn gì?”

Mỗi lần Thời Mặc Hàn tỏ ra yếu đuối và gần gũi, đều đã có sẵn một cái giá.

Ta muốn biết lần này hắn lại muốn gì.

Hắn ngẩn người một chút, chậm rãi ngồi thẳng dậy, đôi mắt long lanh kia không hề chớp, cuối cùng còn ẩn chứa chút thất vọng.

Bên ngoài gió tuyết lớn, ta có thể nghe rõ tiếng gió bắc gào thét, đập vào cửa sổ.

Ta đứng dậy, “Hoàng đế là minh quân, Tạ gia là trung thần. Hoàng đế đừng để lạnh lòng trung thần lương tướng.”

Hắn ngồi trên giường, nhìn ta.

Đôi môi hình dáng đẹp mím thành một đường thẳng, trông càng thêm phần lạnh nhạt và tức giận.

Gương mặt tuấn tú của hắn ẩn sau những sợi tóc lòa xòa trên trán.

Ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn, khi ngẩng lên lại là một nụ cười.

Hắn cười tươi nhìn ta, “Dĩ nhiên rồi, mẫu hậu đã làm rất nhiều cho ta, Tạ gia đời đời tận trung với triều đình, ta nhất định sẽ luôn ghi nhớ ơn này.”

Ta nhìn hắn, trong lòng biết rõ hắn đang nói dối.

Cũng hiểu rằng hắn đã chọn con đường ngược lại với ta.

Ta cảm thấy có chút mệt mỏi.

Còn rất nhiều điều, ta cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Phải suy nghĩ thêm nữa.

Ta xoay người muốn rời đi, hắn vội vàng xuống giường muốn giữ lấy ta.

Bàn tay đang băng bó vì động tác của hắn mà toác ra một vết, máu lại tràn ra, khiến thái y hoảng sợ liên tục dập đầu.

“Hoàng thượng thứ tội, thái hậu thứ tội.”

Hắn nắm lấy tay ta, “Mẫu hậu, ở lại với ta.”

Ta muốn từ chối, hắn lại nói, “Mẫu hậu đã gần bốn tháng không gặp ta rồi, ở lại với ta thêm một chút có được không?”

“Trước đây khi ta bị thương, mẫu hậu đều ở bên cạnh ta suốt đêm.”

Cuối cùng ta vẫn ở lại, dặn Vãn Trúc để Vệ Hành trở về Ninh Thọ cung nghỉ ngơi trước.

Ánh mắt Thời Mặc Hàn khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.