Hắn uống thuốc nên có chút buồn ngủ.
Ta dựa vào đầu giường cầm sách thơ đọc cho hắn nghe.
Hắn gối đầu lên bụng ta, ngáp một cái.
“Mẫu hậu, người còn nhớ lần ta ngã từ giả sơn xuống không?”
Ta đặt quyển thơ xuống bên cạnh, “Nhớ.”
“Ta ngã từ giả sơn xuống, khi mẫu hậu và người khác tìm thấy ta thì trên người toàn là máu, sau đó mang ta về cung. Ta nằm trên giường suốt hai tháng, mẫu hậu cứ ở bên cạnh ta như vậy.
Trước đây, nhũ mẫu ở bên cạnh ta đều hát cho ta nghe, nhưng mẫu hậu không biết hát, chỉ đọc thơ cho ta.”
Hắn nói rồi cười nhẹ, “Hôm đó khi mẫu hậu tìm thấy ta, mẫu hậu còn khóc nữa.”
“Đừng nói nhảm, ta làm gì có khóc.”
Hắn nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, như thể đang chìm vào đoạn ký ức xa xưa đó.
Ta cũng nhớ rất rõ, đó là chuyện xảy ra nửa năm sau khi ta nhận nuôi Thời Mặc Hàn.
Nếu không có sự việc ấy, có lẽ ta cũng sẽ không nghĩ đến việc để Thời Mặc Hàn đoạt vị.
Đó không phải là một tai nạn, Thời Mặc Hàn là một hoàng tử rất thông minh.
Dù mẫu thân của hắn có xuất thân thấp kém, hắn không được sủng ái, nhưng khi ta trở thành mẫu phi của hắn, mọi thứ đã hoàn toàn khác.
Có người đã nhắm vào hắn.
Vì thế ta dần dần dạy hắn cách nhìn thấu lòng người, dạy hắn đừng dễ dàng tin tưởng ai, dạy hắn cách sinh tồn trong cung, cho đến khi đẩy hắn lên đỉnh cao quyền lực.
Giờ đây, đêm nay lại giống như đêm xưa.
Hắn mơ màng thốt ra vài lời, dường như vẫn còn chút ý thức, lại như chỉ là lời nói trong mơ.
“Mẫu hậu… cứ ở bên cạnh ta như thế này… thì tốt biết mấy…”
Ta lặng lẽ vén những sợi tóc trước trán hắn, để lộ vầng trán nhẵn nhụi, ngắm nhìn gương mặt hoàn mỹ của hắn, hơi thở ta trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trong đêm như thế này, không có những cuộc đấu tranh âm mưu xảo quyệt.
Dù rằng đến khi trời sáng, chúng ta sẽ lại tiếp tục xoay vần trong vòng xoáy quyền lực.
Nhưng vào giờ phút này, khoảnh khắc này, sự yên tĩnh thật sự bao trùm.
Sau mùa đông, băng tuyết tan chảy.
Khi xuân vừa đến, mối quan hệ giữa ta và hoàng đế cũng bắt đầu ấm lên.
Hắn thu hẹp hành động của mình ở tiền triều.
Ta cũng viết thư cho phụ thân, khuyên ông đừng quá kìm hãm hoàng đế để duy trì một sự cân bằng tinh tế.
Nhưng đôi khi, nhìn vào nụ cười trên gương mặt của hoàng đế, ta vẫn luôn cảm nhận được một chút hơi thở của tham vọng.
Ta hiểu rõ hoàng đế, ta biết với tính cách của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép ai đè đầu cưỡi cổ mình.
Nhưng nhiều lúc, ta lại muốn duy trì vẻ ngoài yên ả.
Dù chỉ là giả vờ, bình yên thêm một ngày cũng tốt.
Đôi khi, chính ta cũng phải ngạc nhiên với tâm lý “lừa mình dối người” và “tận hưởng hiện tại” của mình.
Xuân mới đầu năm, vốn dĩ nên có một đợt tuyển tú, nhưng hoàng đế không muốn, liền hủy bỏ.
Tuy nhiên, ngôi vị quốc mẫu vẫn còn trống, có đại thần dâng tấu rằng hậu cung nên có chủ, không nên để một mình ta, thái hậu, nắm giữ phượng ấn.
Thái hậu quyền lực độc chiếm, khiến lục cung không yên ổn.
Hoàng đế đương nhiên giả vờ quở trách người dâng tấu.
Nhưng ta biết, nếu không có sự ngầm đồng ý của Thời Mặc Hàn, không ai dám dâng tấu như vậy, trừ khi người đó đầu óc có vấn đề.
Rốt cuộc, hoàng đế vẫn nóng lòng.
Ta cắt tỉa cành hoa, nghe người báo cáo xong liền phất tay bảo lui xuống.
Vãn Trúc tiến tới muốn an ủi ta, ta liền phất tay.
“Không sao, Vệ Hành đâu? Sao hôm nay không thấy hắn?”
“Thái hậu chẳng phải nói muốn trồng một vườn lê ở khoảng đất trống ngoài điện bên của Ninh Thọ cung sao? Hắn đi trông coi rồi.”
“Để ai gia đi xem.”
Khi đến bên ngoài điện, ta phát hiện Vệ Hành không chỉ đứng trông coi.
Tiết xuân đầu mùa vẫn còn lạnh, vậy mà hắn lại cởi áo khoác ngoài buộc ngang hông.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, trán lấm tấm mồ hôi, đang chăm chỉ lấp đất cho cây lê.
Chỉ trong nửa năm, hắn đã cao thêm chút nữa, nhưng dáng người lại gầy hơn.
Vòng eo nhỏ nhắn được thắt bởi chiếc áo khoác đỏ của hắn trông rất vừa vặn, chỉ vừa đủ để nắm lấy.
Ta đứng ở hành lang nhìn hắn bận rộn một lúc lâu, hắn mới phát hiện ra ta.
Bất ngờ nở một nụ cười, như ánh mặt trời ấm áp của mùa xuân.
“Thái hậu!”
Ta đứng dưới hành lang vẫy tay về phía hắn, chỉ thấy hắn vứt cái cuốc rồi chạy đến.
Khoảnh khắc ấy ta cảm giác như đang gọi một chú chó con.
“Bảo họ làm là được rồi, sao ngươi lại tự mình làm chứ.”
Hắn cười, nụ cười có chút ngượng ngùng, “Vi thầnlà muốn tự tay trồng.”
Ta cũng không bận tâm nữa, chỉ dặn hắn nhớ trở về điện dùng bữa tối, rồi mới quay lại phòng.
Thái y vội vã đến khi trời gần hoàng hôn, sau khi bắt mạch cho ta thì nói rằng mọi thứ đều bình thường.
Ta khẽ ho một tiếng, thái y liền đổi lời, “Trời vừa ấm vừa lạnh, thân thể thái hậu yếu, dễ cảm lạnh, nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trên giường, không nên lao lực.”
Ta hài lòng gật đầu, “Vậy phiền thái y rồi.”
Hắn hành lễ rồi lui ra.
Chuyện ta ngã bệnh nhanh chóng lan truyền khắp cung.
Ta bảo Vãn Trúc đem phượng ấn giao cho hoàng đế, và nhắn rằng ta không khỏe, không thể quản lý lục cung, đồng ý với việc lập hậu của hắn.
Hoàng đế hôm đó liền vội vã đến vấn an, nhưng ta không triệu kiến hắn.
Hắn đứng ngoài điện, giọng có chút lo lắng, ta cũng không rõ thật giả bao nhiêu phần.
“Mẫu hậu bệnh rồi, có thể để ta tự mình chăm sóc được không?”
Ta không đáp, chỉ bảo Vãn Trúc tiễn hắn.
Ngoài cửa giọng hắn lại thấp xuống, dường như có chút buồn bã, “Mẫu hậu tại sao không muốn gặp ta?”
Ta không tin hắn không biết lý do.
Đã muốn giả ngây, thì ta cũng giả ngây, chỉ nói bệnh rồi không tiện gặp người.
Trong phòng, ta ngồi trên chiếc kỷ thấp, Vệ Hành ngồi trên bệ đỡ dưới kỷ, đang chăm chú đập hạt đào.
Nghe thấy hoàng đế cầu kiến, tai hắn hơi động, không nói gì.
Nhưng động tác đập hạt đào dường như mạnh hơn một chút.
Đợi đến khi hoàng đế rời đi, ta mới khẽ nhéo tai hắn, “Được rồi, đủ ăn rồi, nhiều quá cũng không ăn hết đâu.”
“Vâng.”
Hắn đáp, nhưng tay vẫn nắm chặt hạt đào, bóp tới bóp lui, trông có vẻ không vui.
Ta biết Vệ Hành đã nhìn ra mối quan hệ không bình thường giữa ta và hoàng đế.
Sau đêm ở Chiêu Dương điện, khi ta bước ra khỏi điện, phát hiện Vệ Hành đứng ngoài gió tuyết suốt cả đêm, nhìn về phía cửa điện.
Ta liền biết rằng dù hắn còn trẻ, nhưng cũng rất nhạy bén.
Rất giống Thời Mặc Hàn khi còn nhỏ.
Ta nâng cằm hắn lên, “Chúng ta đi xem cây lê ngươi trồng thế nào nhé.”
Hắn lại nở nụ cười, “Vâng.”
Ta nói rằng đã đồng ý việc lập hậu của hoàng đế, bên ngoài lại ồn ào lên vì chuyện chọn người làm hoàng hậu.