Khi mẫu thân bảo ta và tỷ tỷ lựa chọn giữa việc vào cung làm bạn đọc cùng các hoàng tử công chúa và đi công thục học tập.
Tỷ tỷ ta, vốn dĩ là người sợ khổ sợ mệt lại đứng ra nói:
“Công thục thanh bần, tỷ tỷ sẽ thay muội chịu đựng.”
Ồ, tỷ tỷ ta chắc cũng đã trọng sinh rồi nhỉ?
Kiếp trước, tỷ tỷ không muốn chịu khổ nên đã vào cung, còn ta ở công thục, được Tam Hoàng tử để mắt tới, sau đó được phong làm phi rồi vào cung, chuẩn bị trở thành Hoàng hậu.
Nhưng tỷ tỷ ta vào cung lại phạm phải điều cấm kỵ, bị phạt làm thiếp cho một thế tử tham lam háo sắc, bị người ta ức hiếp đến mức sảy thai.
Ta có lòng tốt đưa tỷ tỷ vào cung, lại đổi lấy việc nàng một đao cắt đứt cổ họng ta.
“Muội không có số làm Hoàng hậu, tỷ tỷ mới là người thích hợp hơn.”
Trọng sinh lại một lần nữa, tỷ tỷ ta vẫn không chịu hiểu rằng:
Vận mệnh phải do chính bản thân mình nắm giữ.
Huống hồ, làm Hoàng hậu cũng chẳng phải vinh quang như tỷ ấy nghĩ.
1
Ta và tỷ tỷ đều cùng trọng sinh vào ngày đối mặt với sự lựa chọn, và lựa chọn ấy có thể thay đổi vận mệnh của chúng ta.
Khi ta được gọi vào chính phòng, người trong cung đã tới.
Người đó vừa uống trà, vừa dùng ánh mắt thúc giục mẫu thân nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Mẫu thân đi tới, nắm lấy tay ta và tỷ tỷ, nói:
“Hoàng cung và công thục tuy điều kiện khác nhau, nhưng đều là nơi tốt.”
Nói rồi, mẫu thân trực tiếp đặt hai tín vật trước mặt tỷ tỷ, để nàng chọn trước.
Thậm chí mẫu thân còn cố nhét ngọc bội của hoàng cung vào tay tỷ tỷ.
Đối diện với hành động của mẫu thân, tỷ tỷ ta không còn vui mừng như kiếp trước khi nhận được ngọc bội.
Ngược lại, nàng lại bực bội hất tay mẫu thân ra, chọn lấy chiếc quạt xếp tượng trưng cho công thục, trong mắt lóe lên sự phấn khích.
Khi thấy tỷ tỷ chọn đi công thục, mẫu thân kinh ngạc vô cùng, còn đưa tay chạm vào trán tỷ tỷ.
Có vẻ như bà đang không hiểu, tại sao người vốn dĩ thích an nhàn như tỷ tỷ lại lựa chọn như vậy.
Mẫu thân không hiểu nhưng ta thì rất rõ.
Dù sao nơi đó cũng là nơi có thể gặp được Tam Hoàng tử.
Tỷ tỷ ta nói:
“Ta đã ngưỡng mộ tiên sinh Minh Hòa từ lâu, rất mong đợi được làm học trò của ông ấy, muội muội chắc cũng mong muốn giúp tỷ hoàn thành nguyện vọng phải không?”
Nàng không chút che giấu sự đắc ý của mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy tự mãn.
Mẫu thân cũng chẳng bận tâm từ khi nào tỷ tỷ lại thích học hành, hay từ khi nào lại ngưỡng mộ tiên sinh Minh Hòa.
Thế là bà trực tiếp quyết định, ném ngọc bội cho ta.
Ở chỗ mẫu thân, ta chưa từng có cơ hội lựa chọn, kiếp trước cũng như vậy, sau khi tỷ tỷ chọn xong, thứ còn lại là phần của ta.
Kiếp trước, mẫu thân chỉ quan tâm tỷ tỷ trong cung có bị ủy khuất không.
Lần này, mẫu thân có lẽ cũng chỉ quan tâm tỷ tỷ ở công thục có gặp khó khăn không, có nhiều bất tiện hay không.
Nghĩ đến những việc này khiến ta vô thức siết chặt ngọc bội trong tay.
Đại thái giám vô cùng hài lòng, sau khi dặn dò vài câu, liền đứng dậy rời đi.
Khi ta còn đang trầm tư, tỷ tỷ đã chạy đến bên cạnh ta khoe khoang.
“Muội muội tốt của ta, tương lai huy hoàng của muội giờ là của ta rồi.”
Ta giả vờ không hiểu nàng đang nói gì, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười.
Chẳng lẽ nàng thực sự nghĩ rằng ta thành công nhờ may mắn sao?
2
Kiếp trước, sau khi mẫu thân đưa ngọc bội cho tỷ tỷ, người trong cung liền đến đón nàng đi.
Sau khi tỷ tỷ đi, mẫu thân suốt ngày buồn bã ở nhà.
Không thấy được đại nữ nhi mà mình yêu thương, lại chỉ thấy tiểu nữ nhi không ưa mỗi ngày đều lảng vảng trước mắt, mẫu thân sao có thể không phiền muộn?
Bây giờ thì tốt rồi, mẫu thân.
Sau này, tỷ tỷ sẽ mỗi ngày đều ở bên người.
Kiếp trước, dù tỷ tỷ đã vào cung, nhưng mỗi lần nghỉ lễ vẫn có thể xuất cung về thăm gia đình.
Mỗi lần trở về, tỷ tỷ đều kể những chuyện thú vị trong cung, cũng sẽ không quên hạ thấp ta.
“Công thục thì sao, tiên sinh Minh Hòa thì sao, cho dù bên trong toàn là nhân tài, cũng làm sao so được với các vương công quý tộc trong cung.”
Ngoài sự phồn hoa của cung điện, điều mà tỷ tỷ mong muốn chính là được gả cho một vương công quý tộc.
Nàng nghĩ rằng trong cung có thể gặp một vương gia bá đạo hoặc một hoàng tử ôn nhu, rồi diễn ra một mối tình kinh thiên động địa.
Nhưng nàng thậm chí còn không có tư cách ngẩng đầu lên khi Tam Hoàng tử đi ngang qua.
Mấy lần nàng cố ý lộ ra góc mặt mà mình cho là đẹp nhất, đều bị cung quy trừng phạt nghiêm khắc.
Mẫu thân thương xót, muốn xin cho nàng rời cung.
Nhưng tỷ tỷ luôn tránh né, khuyên mẫu thân đừng nhiều chuyện.
Còn mỗi khi ta được nghỉ lễ, đều phải nghe mẫu thân than thở.
Nếu ta đề nghị đi ôn tập, mẫu thân sẽ rơi nước mắt, nói rằng ta chỉ biết đọc sách, không biết thương mẫu thân.
Ta đành phải ban ngày ở bên mẫu thân, đêm đến mới thắp đèn học bài, không dám lơ là, chỉ để có thể bái tiên sinh Minh Hòa làm thầy.
Chính trong thời gian đó, ta được một vị hoàng tử vi hành tới công thục để ý tới.
Tỷ tỷ ghen ghét, không cam lòng, luôn suy nghĩ cách để ở riêng với các vị hoàng tử.
Kết quả là nàng đã làm quá, đến mức dám giả danh Đại Công chúa để tiếp cận Tam Hoàng tử.
Sự việc bị bại lộ, nàng bị phạt làm thiếp cho kẻ khác, và vào đúng ngày nàng bị đưa đi bằng một chiếc kiệu nhỏ, Tam Hoàng tử lại đến phủ để cầu thân ta.
Kiệu hoa của ta và kiệu của nàng gặp nhau ở ngõ nhỏ, nàng kéo rèm kiệu, nhìn ta bằng ánh mắt đầy căm hận.
Trong mắt nàng, ta đã cướp đi tất cả những gì vốn dĩ thuộc về nàng.
Nếu không phải ta cướp đi cơ hội của nàng, thì ngôi vị Hoàng hậu dưới một người trên vạn người ấy chắc chắn phải thuộc về nàng.
Vì vậy, trong kiếp này, nàng muốn đi theo con đường của ta.
Nhưng tỷ tỷ không biết rằng, con đường tưởng chừng thênh thang ấy thực chất không phải là một con đường tốt.
Ta và Tam Hoàng tử không có tình yêu, chỉ là lợi dụng lẫn nhau, mỗi người đều mong muốn đạt được điều mình cần.
Hắn cưới ta chỉ để ta làm tấm bia chắn cho người trong lòng hắn.
Còn ta gả cho hắn là để cảm tạ việc hắn sẵn lòng giúp ta thúc đẩy việc nữ quan vào triều, mở ân khoa cho nữ tử.
Chúng ta không có tình yêu, ta tự nhiên cũng sẽ không nhận được sự che chở của Tam Hoàng tử.
Những ngày tháng trong cung của ta không hề dễ chịu.
Cho đến khi ta gặp Đại Công chúa Bình Chiêu.