Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN TA THẬT RỘNG LƯỢNG Chương 5 PHU QUÂN TA THẬT RỘNG LƯỢNG

Chương 5 PHU QUÂN TA THẬT RỘNG LƯỢNG

3:45 chiều – 14/08/2024

9

Không còn cách nào, ta đành ngồi bên cạnh chàng cùng ngắm “trăng”.

Cố Diễm thở dài.

“Ngay cả lời nói bừa chỉ hươu thành ngựa của ta mà nàng cũng nghe, nàng có phải quá hiền đức không?”

Rượu ngự trong cung thật tốt, dù gần ta như vậy, trên người chàng cũng không có mùi hôi, chỉ thoảng một hương rượu nhè nhẹ.

“Phu xướng phụ tùy, là bổn phận của thiếp thân.”

Chàng không ngờ câu trả lời này, liền trầm ngâm suy nghĩ.

Qua một hồi lâu, Cố Diễm mới lẩm bẩm: “Đây là bổn phận chó má gì.”

Chàng bị kích động, tay chỉ trỏ liên tục, tỏ ý muốn tâm sự với ta.

“Từ nhỏ đến lớn, ngoài những quy củ này, nàng không có điều gì thật lòng thích sao?”

Sự kiên nhẫn của ta dần dần cạn kiệt, quay mặt đi không muốn đáp lại.

Có thì sao? Không có thì sao?

Nếu nằm ngoài quy củ, tức là sai.

Chàng thấy ta im lặng không nói được thì vẻ mặt  như một đứa trẻ được kẹo ngọt, đắc ý cười lớn.

“Bị ta nói trúng rồi phải không? Sống một đời mà như gỗ mục thì có gì thú vị?”

Ta nổi giận, cầm gối ném vào chàng.

“Ngươi mới là gỗ mục!

“Giáo huấn ta làm gì? Ngươi đầy bụng đạo lý, lại có mọi việc đều như ý sao?”

Nụ cười của chàng dần cứng lại.

“Khi ta còn nhỏ, ba ngày hai lần đều ốm đau, người gầy yếu nhát gan, đến một con gà cũng không dám giết. Lúc đó chưa từng nghĩ rằng, có một ngày ta sẽ trở thành đại tướng quân ra trận đánh giặc, trừ khử man di.

“Sau này, trong tộc có một thúc phụ phát đạt ở kinh thành, được làm quan, cha mẹ liền đưa ta đến bên cạnh ông học hỏi. Ta mới đến chưa bao lâu, đã kết giao với…”

Nghe đến đây, ta nhập tâm: “Rồi sao nữa?”

Một hồi lâu không nghe thấy tiếng, ta ngẩng đầu nhìn.

Cố Diễm đã ngủ.

Cùng chàng điên loạn đến khuya, mí mắt ta cũng không thể mở nổi, nhường giường chính cho chàng, tự mình đi sang phòng bên.

“Huyện chủ, huyện chủ?”

Mơ màng chưa ngủ được bao lâu, ta bị Thiến Nhi gọi dậy.

“Ừ… Hầu gia lại làm gì rồi?”

“Gì đâu, là Vân di nương trong viện gây náo loạn.”

Ta dụi mắt, chưa thay y phục, chỉ khoác tạm áo choàng, xỏ dép ra ngoài.

Bích Vân mặc y phục trắng, tóc búi đơn giản, nhìn ta với vẻ mặt bi ai.

“Thiếp thân mới biết Hầu gia say rượu, xin cho thiếp thân vào xem chàng.”

Đầu ta còn mơ màng, định thần nhìn nàng.

“Hầu gia đã ngủ rồi, ngươi trở về đi, sáng mai ta sẽ nhớ nói với chàng rằng ngươi đã quan tâm.”

Sắc mặt nàng càng thêm khẩn trương.

“Hầu gia mỗi lần say rượu đều là thiếp thân hầu hạ, chàng không thể thiếu thiếp thân.”

Bích Vân đã có giọng khóc lóc.

Lần trước còn lấy cớ bệnh, lần này dám xông thẳng vào phòng ta để tranh người.

Nếu ta dễ dàng tha thứ, sau này còn gì là uy nghi?

Lập tức ta mất kiên nhẫn, nhìn sang hai bên.

“Các ngươi đều mất trí cả rồi, để di nương đứng đây chịu lạnh, nghĩ rằng tính ta ngày thường quá hiền lành chăng?”

Dù vậy, ta vẫn để lại chút thể diện cho Bích Vân.

Nàng bị hai bà tử kéo đi, lúc quay đầu lại, ánh mắt đầy oán độc.

“Phu nhân bá đạo thế này, chẳng lẽ Hầu phủ là một mình người độc tôn?”

Ta khép hờ cửa, cười lạnh một tiếng.

“Hầu phủ không phải chỉ mình ta độc tôn, nhưng phạt ngươi vì tội kẻ dưới mà phạm thượng, phu nhân là ta đây cũng dư sức.

” Nếu Vân di nương đã bực tức như thế thì trở về chép kinh Phật tĩnh tâm đi.”

Ta đọc ra tên một quyển kinh có không ít chữ, và bổ sung thêm: “Đêm lạnh, khi chép nhớ mặc thêm áo.”

Bích Vân trừng mắt, giãy giụa.

“Dù sao…”

Ta cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Nếu lát nữa ngực ngươi lại đau, Hầu gia cũng không biết đâu.”

Sát nhân trừng tâm, nàng ta trừng mắt nhìn ta đầy ác ý

Bích Vân tức đến ngất đi.

Ta chẳng động lòng, ngáp một cái, xoay người vào trong tiếp tục đi ngủ.

10

Sáng hôm sau, ta chủ động kể lại chuyện đêm qua của Bích Vân với Cố Diễm.

Chàng xoa xoa trán, khổ sở.

“Được rồi, lát nữa ta sẽ để nàng đến xin lỗi nàng.”

Ta chỉnh lại y phục cho chàng, nghe vậy, đáp lời đồng ý nhưng không mấy tin tưởng.

Không ngờ chỉ nửa ngày sau, Bích Vân đã cầm cuốn kinh Phật, không tình nguyện mà đến.

Trước mặt mọi người, ta giữ uy nghiêm, chỉ trách vài câu không đau không ngứa, chuyện coi như xong.

Nhưng ta rất tò mò, Cố Diễm dùng cách gì khiến nàng đồng ý.

Chẳng bao lâu, ta đã biết.

Chàng xin nghỉ phép, muốn cùng Bích Vân đi chơi ở biệt viện ngoại ô phía tây.

Thiến Nhi bực bội: “Biệt viện gì chứ, Hầu gia còn chưa dẫn người đi, lại mang nàng kia đi trước.”

Ta đang tập trung chọn lựa thảo dược, không để ý.

“Hầu gia lạnh nhạt với Vân di nương bao lâu nay, giờ nhớ ra, thương tiếc một chút cũng phải.”

Nàng thở dài: “Huyện chủ, người không coi Hầu gia là lang quân, rõ ràng là coi ngài ấy như ông chủ.”

Ta cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn Thiến Nhi.

“Coi là ông chủ không tốt sao, chàng bỏ tiền, ta bỏ sức, làm cặp vợ chồng thể diện của Hầu phủ.”

Nàng rửa tay sạch sẽ, lau khô, rồi đến giúp ta làm việc.

“Nhưng người với Hầu gia mới tân hôn không lâu, Hầu gia lại cứ nghĩ đến người khác, người không sốt ruột sao.”

Ta thực sự không có gì phải sốt ruột.

Ở chung một thời gian, ta đã nhìn thấu.

Cố Diễm trên chiến trường quyết đoán, nhưng khi trở về nội viện thì lại vô cùng mềm lòng, chàng luôn tin rằng phải đối xử công bằng.

Mặt ngoài dành cho ta, bên trong dành cho Bích Vân.

Ta cũng vui vẻ tuân thủ thỏa thuận ngầm này.

“Từ khi thành hôn, người việc gì cũng chu toàn, không sai sót, ai gặp cũng phải khen ngợi.

“Nhưng nô tỳ từ nhỏ cùng lớn lên với người, sao có thể không nhận ra người không để tâm đến Hầu gia, nói thẳng ra, có những chuyện người cũng nên buông bỏ.”

Tim ta thắt lại, tay mạnh hơn, nước thuốc văng ra ngoài.

“Về sau không cần nói những lời này nữa.”

Ta cúi mắt xuống.

“Chúng ta nhanh chóng chuẩn bị thuốc, Hầu gia đã dặn, cùng với nhân sâm trăm năm trong kho, tất cả đều phải gửi cho Tạ lão tướng quân .”

Cố Diễm và Bích Vân trở thành chủ đề bàn tán mới.

Không cần ta phải nghe ngóng, hôm qua hai người cưỡi chung một ngựa đi ngắm cảnh, hôm nay dạo cửa hàng phấn son, ngày mai lại dự định đi chùa cầu duyên.

Tin tức về họ náo nhiệt, lan truyền khắp nơi.

Các tỷ muội trong ngoài đều tỏ vẻ thương cảm, khuyên ta nên mở lòng.

“Một người xuất thân tiện tịch, có được sủng ái của chủ quân cũng không thể lật trời.”

Đại tỷ quản lý hậu viện như thùng sắt, luôn được mọi người coi là tấm gương.

Tỷ ấy phái má ma thân cận đến thăm ta.

Má ma bí mật đưa cho ta một thứ.

“Phu nhân nhà ta nói, nếu Huyện chủ để bụng, chỉ cần cho uống thuốc này, liền có thể cắt đứt lo lắng về con cái của Vân di nương.”

Đại tỷ có ý tốt, Thiến Nhi cười nhận lấy, đợi má ma rời đi, mang thuốc đến hỏi ta nên làm thế nào.

Ta không thèm nhìn.

“Ném đi.”

Ta tuy không thích Bích Vân, nhưng cũng không thể làm chuyện cắt đứt duyên con cái của nàng.