Hoàng thượng quay sang Việt Đạc:
“Hiền đệ, ngươi nhìn nhận phủ Thuần Quốc công thế nào?”
Việt Đạc không trả lời trực tiếp, chỉ đưa ra một nhận xét chung chung và khách quan:
“Trăm năm danh giá, một dòng họ hiển hách, quý không thể nói hết.”
Ta không ngốc, nghe là biết họ đang bàn chính sự, cố gắng rút lui lặng lẽ, trước mặt hoàng thượng ta không nên biết quá nhiều.
Lỡ người ta có điều gì không muốn cho ta nghe thì sao?
Dù sao Việt Đạc cũng không giấu ta điều gì, nếu thật sự có chuyện, hắn sẽ nói riêng với ta.
Nhưng khi thấy không lấy được câu trả lời mong muốn từ miệng Việt Đạc, hoàng thượng lại quay sang hỏi ta:
“Linh Đang, ngươi nói xem?”
Câu hỏi này ngầm cho phép ta ở lại tham gia, có vẻ không có gì muốn giấu ta.
Ngàu đãrộng rãi như vậy thì ta tự nhiên cũng thẳng thắn, dùng ba từ để miêu tả:
“Kẻ trộm, kẻ lừa đảo, kẻ bôi nhọ.”
Ta không dám trực tiếp nhắc đến những việc xấu xa mà phủ Quốc công làm trong quan trường, chỉ mắng những gì ta biết: ăn cắp bài văn của thiếu gia, lừa gạt hoàng thượng, còn bôi nhọ Văn phu nhân!
Hoàng thượng hài lòng gật đầu:
“Hiền đệ, nha đầu này so với ngươi còn thành thật hơn.
Phủ Thuần Quốc công ăn cắp sách lược, lấy bài văn của ngươi làm của mình.
Ngươi chịu oan ức lớn như vậy, lại không hề tố cáo với ta, rõ ràng trong lòng không nhận ta là huynh trưởng.”
Nói đến đây, thiếu gia không mở lòng thì thật sự không đủ chân thành.
Việt Đạc quỳ xuống, trịnh trọng thỉnh nguyện:
“Thần chịu oan ức không đáng kể, nhưng xin bệ hạ minh oan cho mẫu thân của thần, trả lại công lý nơi chín suối cho bà.”
Việt Đạc kể lại toàn bộ chuyện của Văn phu nhân năm xưa, cầu xin hoàng thượng đứng ra đòi lại công bằng cho mẹ mình.
Thực ra cái chết của Văn phu nhân năm đó không thể hoàn toàn đổ lỗi cho phủ Thuần Quốc công.
Người hại chết bà là một hoàn cảnh, là những lời đồn đại, là hôn nhân mù quáng, là sự ngột ngạt không thể đạt được thành tựu vì giới tính, là một quy chuẩn xã hội đã định sẵn.
Việt Đạc nhắm mũi nhọn vào phủ Quốc công không chỉ để bày tỏ lập trường đối địch, mà còn để dâng lên một điểm yếu của mình cho hoàng thượng, thể hiện lòng trung thành.
Văn phu nhân giả trai vào quan trường, là tội khi quân.
Vậy Việt Đạc là con của tội nhân, nếu sau này hắn không trung thành với hoàng thượng, hoàng thượng có thể bất cứ lúc nào cách chức hắn.
Có cùng mục tiêu và có thể kiểm soát bất cứ lúc nào, dùng như vậy mới yên tâm.
Hoàng thượng rất hài lòng với tấm lòng thành của Việt Đạc, ngay lập tức hứa hẹn:
“Việt khanh hãy phục vụ thật tốt, đợi đến ngày thích hợp.
Khi thời cơ đến, trẫm không chỉ rửa oan cho mẹ ngươi, mà còn phục hồi chức quan của bà, để thiên hạ biết rằng bà là nữ quan xử án đầu tiên trong lịch sử!”
Khi nào là thời điểm thích hợp?
Tất nhiên là khi phủ Thuần Quốc công sụp đổ…
10
Ta, Việt Đạc và Tiêu mụ mụ cuối cùng lại đứng trước cửa phủ Việt gia.
Bốn năm trước, chúng ta bị đuổi ra như chó nhà có tang, nhưng bây giờ, không ai có thể quyết định được sự ra đi của chúng ta nữa.
Việt Đạc mang theo danh nghĩa của hoàng thượng, “mời” Việt lão gia ra khỏi chủ viện, cha hắn không dám nói một lời.
Chỉ tiếc, đại nhân ở Đô Sát viện dường như đặc biệt quan tâm đến Việt Đạc, nếu không vì sợ bị Đô Sát viện tố cáo, thật nên đuổi bọn họ ra trang viên để họ thư giãn gân cốt.
Sau khi vào chủ viện, đại nha hoàn cũ của Việt Đạc, Xuân Vũ, liền bước tới, vẫn giữ thái độ như xưa, ra vẻ chỉ dạy ta:
“Linh Đang muội muội, từ nay về sau trong phòng này chúng ta sẽ cùng quản lý.
Ngươi hầu hạ thiếu gia chưa lâu, có gì không hiểu cứ hỏi ta. Từ trước có lẽ không ai dạy ngươi quy củ, nha hoàn trong phòng thiếu gia đều có tên bắt đầu bằng chữ Xuân, ngươi theo lệ của ta, đổi tên thành Xuân Linh đi.”
Ta nhìn nàng thao thao bất tuyệt dạy dỗ định đoạt, nghe mà ngớ người.
Cảm thấy vô cùng may mắn khi đã rời đi cùng Việt Đạc, quả thật loại người nào tụ tập với loại người đó.
Trong phủ này, từ lão gia đến nha hoàn đều tự cho mình là đúng sao?
Đây không chỉ đòi lại vị trí đại nha hoàn, còn muốn áp chế ta sao?
Khi ăn bánh ngươi không mở miệng, khi ăn thịt ngươi lại muốn hưởng, thật là mơ tưởng!
Bây giờ ta đã được giải phóng khỏi thân phận nô tỳ, không còn là nha hoàn của Việt Đạc.
Thực ra, ta là chủ nợ của hắn, hắn đã hứa sẽ lo cho ta một đời kẹo ngọt, nếu không ta chẳng theo hắn về.
Xuân Vũ thấy ta không nói gì, tưởng rằng ta ngầm đồng ý, rất hài lòng với sự khéo léo của mình, lại nói:
“Thiếu gia đã đỗ trạng nguyên, khác xa khi xưa rồi.
Bây giờ người trong phòng cũng nhiều, mọi việc phải có quy củ, sau này có gì ngươi cứ nói với ta trước, ta sẽ báo lại cho thiếu gia.”
Ta vừa định mở miệng, Tiêu mụ mụ đã như gà mẹ che con chắn trước mặt ta, mở miệng chửi:
“Ta tưởng ai, hóa ra là ngươi!
Trước đây ta đã thấy ngươi không an phận.
Gắn lên đầu mấy cái lông chim mà đã muốn vào núi làm vua rồi sao?
Phì, cũng không sợ ngứa!”
Quả nhiên, mắng chửi phải dựa vào kinh nghiệm sống, trình độ mắng chửi của Tiêu mụ mụ, ta còn phải học hỏi.
Việt Đạc đúng lúc bước vào , Xuân Vũ như thấy cứu tinh, nước mắt nước mũi nói chảy cái là chảy được ngay:
“Thiếu gia, những năm qua ngài sống thế nào? Nô tỳ không ngày nào không nhớ mong ngài, chỉ là…”
Việt Đạc làm như không nghe thấy mà đi thẳng đến trước mặt ta:
“Ngươi có thích căn phòng này không? Gọi người thay hết đồ trang trí và dụng cụ, sửa sang lại cho tốt.
Hai phòng ở phía đông sương phòng vẫn để sách của mẫu thân, ngươi rảnh thì vào đọc.
Ta dạo này bận, không quan tâm ngươi được, nhưng không được lười biếng, ta sau này sẽ kiểm tra ngươi.”
Trước khi về, Việt Đạc đã nói với ta, phòng này trước khi bị Vệ thị chiếm là nơi ở của Văn phu nhân, bây giờ để ta dùng.
Hắn muốn ta phải chăm chỉ học hành, lấy Văn phu nhân làm gương, không phụ lòng bà để lại báu vật này.
Việt Đạc nhìn thoáng qua, tiếp tục nói:
“Còn người ngươi không thích, không cần giữ lại đây, làm việc ngoài sân cũng là việc tốt.”
Xuân Vũ đến tận lúc bị kéo ra ngoài vẫn còn la hét, nói ta dụ dỗ chủ tử, mượn ân mà đòi báo đáp.
Chẳng qua là dựa vào ân tình giúp thiếu gia phục hồi, sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt.
Thế nào gọi là mượn ân báo đáp?
Đây là cùng chịu khổ, cùng hưởng phú quý.
Ta không thấy có gì không đúng.
Việt Đạc vui lòng cho, ta nhận.
Đáng chịu khổ thì chịu khổ, đáng hưởng phúc thì hưởng phúc, có gì không xứng đáng?
Đây là những gì ta xứng đáng nhận được!
Ta và Việt Đạc ở cùng một viện, một nam một bắc, khoảng cách không xa, nhưng gần đây ta cũng không gặp hắn nhiều, hắn bận lắm.
Ba người đứng đầu trong kỳ thi này, bảng nhãn và thám hoa đều vào Hàn Lâm Viện, chỉ có Việt Đạc vào Bộ Hình, dựa vào sự tín nhiệm của hoàng thượng, làm việc quyết đoán, hiệu quả rõ ràng.
Khi lưỡi dao này chém vào tay chân của phủ Thuần Quốc công, cuối cùng cũng có động tĩnh.
Phủ Thuần Quốc công dù sao cũng là gia tộc lớn, tuy trong lòng không biết xấu hổ, nhưng bề ngoài lại rất biết giữ lễ.