Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN Chương 1 THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN

Chương 1 THIẾU GIA CỦA TA SA CƠ LỠ VẬN

3:09 sáng – 14/08/2024

Ta là nha hoàn được thiếu gia coi trọng nhất.

Lý do không có gì đặc biệt, thiếu gia rơi vào cảnh sa cơ thất thế nên các nha hoàn khác đều bỏ chạy hết rồi.

Ta cười họ không có mắt nhìn, người tuấn tú như vậy, mang về làm phu quân cũng không tệ.

1

Ta bị bán vào Việt phủ khi chưa đầy mười hai tuổi. Ngay ngày đầu tiên nhập phủ đã gây họa lớn.

 Ta trèo tường không vững nên ngã xuống đúng lúc đè lên thiếu gia.

Không có bốn mắt nhìn nhau xoay vòng, cũng không có tiếng sét ái tình, chẳng có chút động lòng nào.

 Ngược lại, cú ngã của ta làm thiếu gia trật khớp tay.

Trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia ôm lấy cánh tay trật khớp bảo vệ ta, nói dối một cách trắng trợn:

 “Các ngươi làm khó một tiểu cô nương làm gì?

 Không phải lỗi của nàng, là ta tự ngã, ai biết nha đầu này nhát gan đến nỗi khóc òa lên.”

Lúc đó ta chỉ nghĩ hắn là người tốt, sau này mới biết, trong hoàn cảnh đó mà hắn còn muốn bảo vệ ta, chẳng những là người tốt, có thể nói là lòng từ bi!

Vì thiếu gia bị ta đè trật tay phải, phải mất hai ba tháng không thể viết chữ, lại đúng dịp kỳ thi hương, hắn bỏ lỡ cơ hội này, phải đợi ba năm sau.

Ta bị bán vào phủ là đã ký khế ước bán thân làm nô tỳ suốt đời, nếu  phạm lỗi như vậy bị gia chủ đánh chết cũng không quá đáng.

Dù thiếu gia khăng khăng nói là tự hắn ngã, nhưng lời này sao mà qua mắt được những người chứng kiến cảnh ngộ lúc đó chứ. 

Nhưng dường như cả phủ không ai quan tâm đến việc này.

Không những thật sự không phạt ta, mẹ kế của thiếu gia là Vệ phu nhân còn thưởng cho ta hai bộ y phục mới, đưa ta đến viện của thiếu gia để hầu hạ.

Cũng chính ở đó, ta mới từ miệng Tiêu mụ mụ hiểu rõ hoàn cảnh của thiếu gia.

 Từ những lời than phiền vô tình của bà, ta dần ghép lại được một bức tranh tổng quát.

Thiếu gia có thể nói là đóa hoa nhỏ bạc mệnh:

Cha ăn bám, mẹ ruột chết sớm, mẹ kế lên nắm quyền, thiếu gia bị ngược đãi.

Ta càng nghe càng cảm thấy có lỗi với hắn.

 Thiếu gia chỉ còn mỗi con đường khoa cử, lại bị ta vô tình làm lỡ ba năm.

 Ta run rẩy cầm bát trà đến trước mặt thiếu gia, lén nhìn về phía tay hắn, vừa hối hận vừa áy náy.

Có lẽ ánh mắt của ta dừng lại quá lâu khiến thiếu gia nhận ra, liếc nhìn ta một cái, dừng lại một lát, dường như cuối cùng cũng nhớ ra ta chính là kẻ gây họa.

Nhưng hắn không giận ta, ngược lại hỏi tên của ta, rồi gật đầu:

 “Linh Đang, cái tên này thật thú vị.”

Ta nghĩ mãi cũng không hiểu thú vị ở chỗ nào nên mạnh dạn hỏi.

 Thiếu gia giải thích:

 “Ta tên là Việt Đạc, ‘Đạc’ là một loại chuông lớn, có lưỡi bên trong, nên thực ra chính là một cái chuông lớn.

 Vì vậy, ta là chuông lớn, còn ngươi là chuông nhỏ.”

Ta vẫn không hiểu thú vị ở đâu, Việt Đạc thấy ta ngây ngô, không khỏi lặp lại nhiều lần:

 “Linh Đang, ngươi nhớ kỹ lời ta nói hôm nay, bất kể ai hỏi đến ngươi đều phải nói là ta tự ngã.

 Ngươi còn nhỏ, đừng để lộ chuyện, nói sai lời.

 Đặc biệt là trước mặt Tiêu mụ mụ, bà ấy sẽ không tha cho ngươi đầu tiên. Hiểu chưa?”

Ta muốn nói cảm ơn, nhưng cảm thấy ơn tình lớn như vậy không thể chỉ dùng một câu cảm ơn để trả, một lúc không biết nói gì.

Khi đó ta nghĩ, nhất định một ngày nào đó sẽ báo đáp thiếu gia, dù phải trả bằng mạng sống cũng được.

 Nhưng không ngờ cơ hội báo đáp lại đến nhanh như vậy…

Mẹ kế của Việt Đạc mang thai, lấy cớ đó mời đạo sĩ về nhà làm lễ, cuối cùng phán rằng mệnh của lão gia và Việt Đạc xung khắc, không chết không thôi.

 Mánh khóe này dù trẻ con ba tuổi ở quê cũng không tin, nhưng lại khiến lão gia nổi giận đùng đùng đuổi Việt Đạc ra điền trang, chỉ cho mang theo hai người hầu.

Người đầu tiên tất nhiên là Tiêu mụ mụ, bà là nhũ mẫu của tiên phu nhân, cũng là người duy nhất tiên phu nhân để lại cho hắn.

Nhưng người còn lại…

Ánh mắt thiếu gia quét qua những người còn lại, nhưng dù là tiểu đồng từng nhận ân huệ của thiếu gia, hay các nha hoàn vừa gặp thiếu gia đã đỏ mặt, lúc này đều cúi đầu tránh ánh mắt của hắn.

Hắn đã có tính toán, không định mang theo ai nữa.

 Ta thấy không ai tranh với ta, liền lập tức nhảy ra, mặt mũi vui mừng như nhặt được tiền:

 “Thiếu gia, mang ta theo đi.”

Chắc hẳn những ngày qua ta làm việc chăm chỉ khiến thiếu gia thấy được lòng thành và sự hối lỗi của ta, hắn thực sự đồng ý mang ta theo.

Nhưng hắn nghĩ khác ta:

 “Linh Đang, trong viện của ta đa phần là người nhà, không có lý do gì liên lụy họ phải xa cách gia đình.

 Chỉ có ngươi là không ràng buộc, phải chịu khổ cùng ta rồi.”

Nếu nói liên lụy, thì hắn mới là người bị ta liên lụy nặng nề.

 Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:

 “Ta không phải không ràng buộc, thiếu gia chính là ràng buộc của ta.”

2

Tội “khắc phụ” rất lớn, gần như đồng nghĩa với bất hiếu.

 Nói là đưa Việt Đạc ra điền trang tạm trú, thực chất chẳng khác nào bị đuổi ra khỏi nhà.

Theo luật pháp, Việt Đạc có thể mang theo tất cả của hồi môn của tiên phu nhân.

 Dù lão gia không ngăn cản, nhưng cuối cùng chỉ có một xe sách và thẻ tre được mang ra.

 

Lão gia thề thốt, nói tiên phu nhân là tài nữ nổi tiếng gần xa, cao ngạo và cô độc, nên sau khi mất chỉ để lại những thứ này.

 Những thứ như vàng bạc châu báu đều là vật không đáng, lúc sinh thời bà không để mắt đến, sau khi chết càng không nói đến.

Việt Đạc hiện giờ đã mang tiếng khắc phụ, cha hắn lại quyết định lấy tiền bỏ danh dự, Việt Đạc không thể tranh giành, nếu không chỉ một chữ “hiếu” cũng đủ đè chết hắn.

Chúng ta ngồi lên xe ngựa, Tiêu mụ mụ lau nước mắt:

 “Nhớ năm xưa tiểu thư nhà chúng ta thực sự là hạ giá, của hồi môn chất đầy như núi, ai thấy cũng thèm muốn.

 Ngay cả căn nhà này cũng là của hồi môn của tiểu thư.

 Gia sản hiện tại của nhà họ Việt từ đâu mà có?

 Chẳng phải đều nhờ tiểu thư nhà chúng ta sao.

 Còn ông ấy lại bị người đàn bà họ Vệ mê hoặc, để nâng đỡ bà ta mà không tiếc dày vò tiểu thư đến chết. 

Thật tội nghiệp cho Đạc ca nhi của chúng ta, con trưởng cháu đích tôn mà còn phải chịu uất ức từ kẻ ti tiện đó!”

Việt Đạc an ủi bà:

 “Những sách đó đều là bản gốc quý giá mà mẫu thân lưu giữ, có bao nhiêu tiền tài cũng không sánh được.

 May mà họ không biết giá trị, nếu không giữ lại đó mới là làm tổn thương lòng mẫu thân.”

Tiêu mụ mụ gật đầu hài lòng, dường như rất đồng ý.

 Ta lén lườm một cái, cảm thấy cả hai người đều có chút điên rồ.

 Hai thứ đó sao có thể so sánh được?

Sách vở không quý giá ở việc viết trên tre hay giấy, chỉ cần chép lại một lần, nội dung vẫn như nhau.

 Đọc sách không phải là có để đọc là được sao?

Nhưng không có bạc thì sao sống được?

 Ngươi có thể vẽ một tờ ngân phiếu nhưng ngân trang cũng không đổi lấy bạc cho ngươi!

Điền trang thật sự vừa nhỏ vừa cũ nát, số sách mà thiếu gia quý hơn vàng chiếm hết hai gian phòng.

 Ba người chúng ta chen chúc trong hai gian phòng không nói, đến khi vào bếp nhìn thấy cái bếp lò sụp một nửa, nồi cũng thủng một lỗ lớn.

Chỗ ở của thiếu gia nghèo nàn thế này, đủ thấy mẹ kế tốt của hắn đã “chăm sóc” hắn đặc biệt đến cỡ nào.

Tiêu mụ mụ nói, hiện tại hy vọng duy nhất của chúng ta là thiếu gia có thể vượt qua kỳ thi hương ba năm sau, chỉ cần đỗ đạt, ngay cả lão gia cũng phải kiêng nể.

Thiếu gia có bộ óc thông minh, chín tuổi đã qua đồng thí, chỉ cần thêm thời gian nhất định sẽ đạt cao.

 Lần này nếu không bị ta làm lỡ, có lẽ hắn đã đạt danh hiệu rồi.

Thiếu niên mười lăm tuổi đỗ cử nhân!

 Nhà họ Việt chắc chắn đến tổ tiên dưới mồ cũng sẽ vui mừng rạng rỡ.

Ta nghĩ lão gia thật sự điên rồi, cung cấp ăn uống tốt cho thiếu gia chỉ tốn ít tiền mà thôi, vậy mà lại đuổi hắn ra ngoài?

Thiếu gia nghe ta nói chỉ cười lạnh:

 “Ta là con trai ông ấy, chỉ cần ta còn mang họ Việt, bất kể ông ấy đối xử với ta thế nào, vinh quang của ta tự nhiên cũng là vinh quang của ông ấy, là vinh quang của nhà họ Việt. Ông ấy cần gì phải nhọc công cho ta sắc mặt tốt?”

Ba năm này không dễ dàng gì, ba người chúng ta một già, một nhỏ, một kẻ chỉ biết đọc sách. Còn đang nghĩ đến việc kiếm tiền?

 Đừng mơ.

Nhà họ Việt mỗi tháng chỉ phát ít bạc tượng trưng, may mà thiếu gia có danh hiệu tú tài, triều đình mỗi tháng phát ít tiền lương, hắn còn có chút tiền riêng, nếu không thì không đủ sống.

Nhưng có tiền cũng không thể tiêu hoang, vì ai biết được Việt Đạc có thật sự xuất sắc đến vậy, nếu ba năm sau không đỗ cử nhân, tiêu hết tiền rồi, chẳng lẽ đợi chết?

Nhưng ta không ngờ, chịu khổ chịu nghèo không sao, ta còn phải chịu khổ vì học hành?

Thiếu gia không biết bị trúng gió gì lại muốn dạy ta đọc sách viết chữ.

 Có lẽ ta thật sự có năng khiếu, hắn dạy ta đọc một lần “Thiên tự văn”, ta đã nhận ra từng chữ.

Đọc năm lần, ta đã ném sách sang một bên và bắt đầu thuộc lòng.

 Thiếu gia tròn mắt nhìn ta, không hiểu sao trông hắn có vẻ tự ái.

Nghe nói ngay cả hắn cũng không nhanh bằng ta hiện tại, ta nghĩ… có lẽ hắn bị tổn thương lòng tự trọng.

Ta nghĩ như vậy thiếu gia chắc sẽ không dạy ta nữa, ai ngờ hắn lại càng nhiệt tình hơn.

Học như vậy được một tháng, ta thật sự không chịu nổi nữa.

 Trong lúc thiếu gia giảng bài, ta ngủ gật gà gật gù khiến hắn tức đến mức mắt trợn ngược.

Thiếu gia cầm đầu ta lắc mạnh, đây đã là hành động vượt quá giới hạn nhất mà hắn có thể làm, đủ thấy ta đã làm hắn tức giận không ít:

 “Linh Đang, ngươi đối xử với bộ não của mình như vậy là lãng phí của trời, ngươi biết không?”

Những ngày qua gần gũi với thiếu gia hơn, ta cũng to gan hơn, chẳng sao cả mà nhếch miệng:

 “Lãng phí của trời cũng không trách ta, ngài dù có không được Việt phủ thừa nhận nhưng ít nhất cũng có thể thi hương đỗ đạt lấy danh tiếng đó mà tiến lên.

 Nhưng ta dù có đọc nát sách cũng chẳng ai phong ta làm trạng nguyên.”

Thiếu gia không biết sao lại im lặng, hồi lâu mới nói:

 “Học thức không bao giờ lừa dối, trạng nguyên chính là trạng nguyên, thật ra… không nên phân biệt nam nữ.”

Có lẽ thấy ta không vui, thiếu gia nghĩ ra một cách.

Hắn mua một bao kẹo lớn ở phố Nam, không yêu cầu ta học gì.

 Hắn chỉ vào hai phòng sách đó bảo ta học thuộc, mỗi khi ta học thuộc một cuốn, sẽ có một miếng kẹo để ăn.

 Nhưng ba ngày chỉ được ăn một miếng, vì sợ ta hỏng răng.

Ta từ nhỏ chưa thấy món gì ngon, nay lại có cái đãi ngộ tốt như vậy nên vui mừng học thuộc sách, vui vẻ ăn kẹo.

Thiếu gia đưa tay muốn lau vụn kẹo bên miệng ta, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên sau mấy tháng:

 “Linh Đang, sao ngươi dễ dụ vậy?

 Ngươi biết không, đại nha hoàn trong phủ mỗi tháng được ba lượng bạc, đủ để mua rất nhiều kẹo, nhưng ta giờ không phát nổi cho ngươi ba lượng bạc.”

Ta nghiêng đầu tránh tay hắn, lau miệng: “Vậy nên, đợi thiếu gia đỗ đạt, phải bao ta ăn kẹo cả đời.”