Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại GIANG THƯ Chương 4 GIANG THƯ

Chương 4 GIANG THƯ

3:08 sáng – 09/08/2024

Hầu gia Kiến Bình được khẩn cấp triệu về kinh, thay thế người chỉ huy, cháu trai của hoàng hậu nhờ đó mà có được một công trạng.

Sau đó, Ngô Bảo Anh cưới Uyển Tể tướng.

Dù bà ta có tài giỏi thế nào, cũng không thể leo cao như vậy, chắc chắn có người giúp đỡ sau lưng.

Thêm vào việc Ngô Bảo Anh làm phu nhân tể tướng, thân thiết với hoàng hậu, ta đoán rằng năm đó hai người đã thông đồng với nhau.

Sau khi phu nhân Hầu gia Kiến Bình qua đời, ngọc bội của bà, ta luôn giữ gìn.

Không phải nghĩ sẽ dùng vào việc gì, mà vì bà đã qua đời, không thể vứt bỏ, cũng không thể trả lại, ta đành giữ lại.

Không ngờ, một ý niệm thiện lương, lại hữu ích khi ta lâm vào đường cùng.

4

Suy đoán của ta không sai. Ngô Bảo Anh thực sự đã hạ độc.

Sau khi phu nhân Hầu gia Kiến Bình qua đời, nhà họ Nghiêm đã mời một pháp y tài giỏi để kiểm tra di hài của bà. Chuyện này không được công khai, bên ngoài không ai biết.

Nhà họ Nghiêm biết, nên Thái phu nhân mới tin ta.

“Thư nhi, nhà họ Nghiêm cầu hôn nàng không phải vì ‘cùng chung kẻ thù’, mà là vì tổ mẫu thích nàng.” Buổi tối trở về, Nghiêm Toàn nói với ta như vậy.

“ Thiếp nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm tốt, không phụ lòng tổ mẫu và chàng đã ưu ái.” Ta đáp.

Nghiêm Toàn nắm chặt tay ta. Những ngày tháng ở nhà họ Nghiêm, ta sống rất thuận lợi.

Nghiêm Toàn đối xử với ta rất tốt, trong phòng không có mỹ tỳ, cũng không có thiếp thất hay con cái, mọi việc đơn giản; mẹ chồng làm việc nghiêm minh, mọi thứ đều có quy củ.

Một tháng sau khi cưới, tổ mẫu và mẹ chồng đều dẫn ta ra ngoài giao tiếp.

Phủ Vệ Quốc Công trước đây cũng từng huy hoàng, chỉ là những năm gần đây đã sa sút. Bên ngoài lời ra tiếng vào, nhưng không phải ai cũng biết rõ sự thật.

Ta cũng không muốn thổ lộ.

Khổ nạn không mang lại sự đồng cảm, chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

Nỗi khổ của phủ Vệ Quốc Công, ta nuốt vào lòng, đó là nguồn động lực của ta.

T cũng gặp lại phu nhân nhà tể tướng Ngô Bảo Anh tại các buổi yến tiệc.

Bà ta ung dung giàu sang, hoa lệ đoan trang. Bà ta có quan hệ mật thiết với hoàng hậu, ai cũng muốn nịnh bợ bà ta. Bà ta lại hào phóng luôn rất mát tay, danh tiếng ngày càng cao.

Mẹ chồng của ta thua bà ta ba phần, chỉ có Thái phu nhân nhà họ Nghiêm mới có thể đối chọi với bà ta.

Bà ta nhìn thấy ta, sắc mặt không hề thay đổi.

“ Thế tử thật có phúc, cưới được một mỹ nhân như vậy, thật khiến người khác ghen tị.” Ngô thị còn trêu đùa ta.

Bà ta không khen ngợi xuất thân hay nhân phẩm của ta, chỉ nói về nhan sắc, mang theo ý khinh thường.

Mẹ chồng ta nghe vậy, thần sắc khinh bỉ. Ngô thị nói lời đầy vẻ chế giễu, mẹ chồng cũng nghe ra được.

“ Vẻ ngoài thô tục, phu nhân chê cười rồi.” Ta đáp lời: “Luận về nhan sắc, không thể sánh bằng với phu nhân và tiểu thư một phần ngàn.”

Lại hỏi: “ Sao không thấy Uyển tiểu thư? Nàng đang chờ gả sao?”

Ngô thị thoáng biến sắc. Chuyện Uyển Đồng cướp vị hôn phu của ta đã lan truyền khắp kinh thành.

Ta nhanh chóng gả vào phủ Hầu gia Kiến Bình, được ca tụng, không ít người vì thế mà công kích Uyển Đồng không đứng đắn. Nếu sau khi ta bị từ hôn mà hoàn toàn sa sút, có lẽ mới là bàn đạp cho “duyên trời định” của Lý Minh Kiêu và Uyển Đồng.

Người phải thành công.

Thành công rồi, một hào quang sẽ bao phủ, có thể làm người khác trở nên mờ nhạt.

Ngô thị sợ ta nhắc đến Lý Minh Kiêu, đành chuyển chủ đề. Bà ta tránh ta.

Mẹ chồng ta hả hê, giải tỏa được cơn tức trong lòng: “ Ta thật sự đã thấy bà ta thất thế.”

Bà không gọi ta là “Giang thị”, mà đổi sang gọi ta là “A Thư”.

“ A Thư thật là khéo miệng!”

Ta thân mật khoác tay bà: “ Mẫu thân, loại người như bà ta không cần để ý, con tự có cách đối phó.”

Mẹ chồng hiếm khi tỏ ra dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay ta.

Trong yến tiệc, mọi người đều thấy rõ sự hòa thuận giữa mẹ chồng nàng dâu của phủ Hầu gia Kiến Bình, tin tức nhanh chóng lan truyền.

Nhà họ Lý cũng nghe tin.

Ta nghe người ta nói khéo rằng, Lý phu nhân bị bệnh, hình như rất giận con trai mình, nhưng không thể làm chủ được.

Ta không đi thăm Lý phu nhân. Dù bà ấy có đối xử tốt với ta thế nào, ta cũng phải tránh khỏi những hiềm nghi.

Tháng thứ ba sau khi cưới, Nghiêm Quý phi triệu Thái phu nhân dẫn ta vào cung.

Nghiêm Quý phi là cô mẫu của Nghiêm Toàn. Khi chàng còn nhỏ, chàng luôn theo cô mẫu học hỏi, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm.

Trước khi vào cung, ta đặc biệt chỉnh trang, mặc trang phục hết sức hoa lệ. May mắn là tháng Chạp, y phục dày dặn ấm áp, không bị lạc lõng.

Nghiêm Toàn nhìn ta chăm chú: “ A Thư, nàng có căng thẳng không?”

Ta nhìn vào gương, đôi mắt lạnh lẽo, ánh mắt cúi thấp: “Có một chút.”

“ Cô cô rất tốt. Đêm tân hôn, cô cô đã phái người đến thăm nàng. Cô cô còn khen nàng, tặng trang sức.” Nghiêm Toàn nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta, động viên ta.

Trong lòng ta có chút áy náy.

Nếu thất bại, ta sẽ phụ lòng tin của nhà họ Nghiêm. Nhưng ta không có nhiều cơ hội, phải mạo hiểm.

Lúc ra cửa, ta dìu Thái phu nhân lên xe ngựa, bà nhìn ta, mỉm cười nói: “ Thư nhi, ngươi thả lỏng một chút. Mặc nhiều như vậy, cũng mệt mỏi.”

Ta liền đáp: “ Sợ nghèo nàn quá, khiến cung nhân chê cười Quý phi nương nương.」

Thái phu nhân mỉm cười, không nói gì thêm.

Ta cùng bà lên xe ngựa, Nghiêm Toàn tự mình đánh xe hộ tống. Đến cổng cung, ta xuống xe, chàng đỡ ta một chút.

Tay chàng gần như chạm vào eo ta, ta vội vàng né tránh.

Chàng chỉ nghĩ rằng ta ngại ngùng trước mặt người khác, không để ý, mỉm cười nhạt.

“ Ta không có lệnh triệu, không được vào nội cung. Nàng đi cùng tổ mẫu, mọi việc đều phải cẩn thận.” Nghiêm Toàn dặn đi dặn lại.

Trong chân mày chàng, có một tầng lo lắng.

Thiếp đáp: “ Thế tử gia yên tâm.”

“ Gần đây nàng đã đắc tội với Uyển phu nhân. Sợ rằng Hoàng hậu nương nương sẽ không vui, nhân cơ hội làm khó dễ.” Nghiêm Toàn nói.

“ Thiếp có thể đối phó.”

Nghiêm Toàn nắm chặt tay ta với lực mạnh, lòng ta liền run lên.

Trên đời này, có người quan tâm ta, lo lắng cho sự sống chết của ta.

Rõ ràng mới chỉ làm vợ chồng hai tháng.