Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại GIANG THƯ Chương 3 GIANG THƯ

Chương 3 GIANG THƯ

3:07 sáng – 09/08/2024

Vào phủ, bái đường, ta được đưa vào phòng tân hôn.

Tân lang vén khăn voan, bên tai là tiếng cười nói, chúc mừng của nữ quan, ồn ào náo nhiệt, ta tranh thủ liếc nhìn phu quân của mình.

Mặt trắng như ngọc, tóc dày rậm; mũi cao, môi mỏng, xương mày hơi nhô, đôi mắt càng thêm sâu thẳm.

Ta nhìn chàng, chàng cũng nhìn ta.

Giữa lúc náo nhiệt, nghe có người lớn tiếng nói: “ Hàn công công đã đến.”

Thái phu nhân ngồi trong phòng tân hôn, nghe vậy liền đứng lên.

Phu quân mới cưới của ta, Nghiêm Toàn, cũng ra ngoài đón tiếp.

Rất nhanh sau đó, một vị thái giám tuổi khoảng năm mươi bước vào.

Thái giám quan sát ta, rất lịch sự nói: “ Quả thật là mỹ nhân, Thái phu nhân có mắt nhìn tốt. Quý phi nương nương nếu nhìn thấy, cũng sẽ rất thích.”

Người tặng ta một hộp, bên trong là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy.

Ta đứng dậy cảm tạ ơn.

Các khách mời vui đùa trong phòng tân hôn đã rút lui, thị nữ hầu hạ ta tẩy trang thay y phục.

Đêm khuya, Nghiêm Toàn mới trở lại phòng tân hôn, trên người có mùi rượu nhẹ.

“ Thế tử gia.” Ta đứng dậy chào.

Chàng gật đầu, rồi hỏi ta: “ Hôm nay mệt lắm phải không?”

“ Cũng bình thường.”

Thị nữ cũng hầu hạ chàng thay y phục, tắm rửa.

Trong phòng tân hôn, ánh nến chập chờn, màn gấm đỏ thẫm buông xuống, trong phòng trở nên mờ mịt.

Ta nằm xuống, tay chân cứng ngắc, Nghiêm Toàn nằm bên cạnh ta.

Chàng đột nhiên hỏi: “Nghe tổ mẫu nói, nàng có không ít việc kinh doanh?”

“ Khi ngoại tổ phụ còn sống, đã cứu giúp một người bằng hữu cũ. Sau khi ngoại tổ phụ qua đời, người bằng hữu cũ đến trả lại năm trăm lượng bạc năm xưa đã mượn.

“ Lúc đó ta mới mười tuổi, liền trò chuyện cùng ông ta. Biết được ông ta buôn bán bằng đường thủy, xuất thân hèn mọn, muốn tìm một nơi nương tựa. Thiếp liền quyết định, phủ Vệ Quốc Công sẽ tiếp nhận ông ta làm môn khách.

“ Thiếp lại lén bán đi mấy trăm mẫu đất tế của phủ Quốc Công, gom tiền vốn giao cho ông ta, để ông ta thay ta tổ chức đội thuyền buôn trên biển.”

Ta tỉ mỉ kể lại cho Nghiêm Toàn nghe.

Nghiêm Toàn chỉ biết chút ít, nghe xong kinh ngạc nhìn ta một cái: Nàng không sợ bị lừa sao?”

“ Thiếp phải sống sót, phải báo thù. Không dám mạo hiểm, chỉ có thể sống mòn cả đời. Thiếp đã đánh cược một phen. Nếu thua, thiếp sẽ cùng đệ đệ và mẫu thân, đốt cháy Hầu phủ, cùng nhau xuống địa ngục làm quỷ.” Ta nói.

Nghiêm Toàn im lặng một hồi lâu. Ta nghĩ rằng, chàng sẽ rất chê bai ta thô lỗ.

Không ngờ, chàng ôm chặt ta vào lòng, nói nhỏ: 「Tổ mẫu thật có mắt nhìn, nàng quả nhiên có dũng có mưu.」

Đêm tân hôn, nến đỏ cháy đến sáng.

Ta và Nghiêm Toàn làm lễ phu thê. Sáng hôm sau, đi đến chính viện dâng trà.

Cha chồng là một võ tướng, uy nghiêm; mẹ chồng là một người chủ mẫu, nghiêm khắc quyết đoán; Thái phu nhân dịu dàng hòa nhã, lại thông minh sáng suốt.

Ta đối diện với họ, không hề e ngại, rất mực cung kính dâng trà, nhận bao lì xì của trưởng bối; lại tặng họ những món đồ ta thêu tay, tặng quà cho muội phu và tỷ muội trong nhà.

Thử thách đầu tiên của ngày tân hôn, xem như đã qua. Sau bữa trưa, mẹ chồng giữ ta lại.

Bà nghiêm nghị nói: ”Ta cũng như ngươi, đều là kế thất. Thái phu nhân đối xử công bằng, thưởng phạt rõ ràng, ta cũng sẽ như vậy với ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngay thẳng, sau này không ai dám ức hiếp ngươi.」

Không có bất kỳ sự ân cần nào, nhưng lại làm người khác yên tâm.

Ta rất thích cách nói rõ ràng, dựa vào năng lực hơn là dựa vào tình cảm.

“ Đa tạ mẫu thân.”

Bà gật đầu, bảo ta trở về, không nói thêm lời nào. Rất gọn gàng.

Buổi tối, Thái phu nhân gọi ta đến viện của bà, chỉ có cha mẹ chồng và phu quân của ta, không có người khác.

Sau khi đuổi người hầu ra ngoài, Thái phu nhân yêu cầu ta kể lại chuyện năm xưa cho mọi người nghe.

“ Thiếp tận mắt chứng kiến, một gia nhân nữ đã hạ độc vào trà, hành động sau giả sơn, còn rắc một ít bột vào. Sau đó, trà được đem dâng cho phu nhân của Hầu gia Kiến Bình.”

“ Phu nhân sau khi uống trà không có biểu hiện gì, còn nói vài câu với mẫu thân ta. Khi rời đi, phu nhân vô ý làm rơi ngọc bội, ta đã nhặt được. Thiếp nói sẽ trả lại.

“ Nhưng mẫu thân ta nói, bà không quen biết phu nhân của Hầu gia Kiến Bình, không thể tùy tiện đến thăm. Đợi ngày khác viết ta mời phu nhân đến chơi, rồi trả lại ngọc bội.

“ Ngày hôm sau, nghe tin phu nhân đột ngột qua đời trong đêm. Lúc đó là bữa tiệc nhà họ Trần, ai cũng nói rằng nhà họ Trần muốn hãm hại nhà họ Nghiêm.

“ Mẫu thân ta không dám đắc tội với nhà họ Trần, cũng không thân thiết với nhà họ Nghiêm. Thiếp lúc đó mới bảy tuổi, không có trọng lượng, không thể chỉ ra nữ gia nhân kia.

“ Vài năm sau, khi gia đình ta gặp chuyện, ta gặp lại Ngô thị, mới biết bà chính là nữ gia nhân hạ độc năm đó. Bà làm việc cho người khác, sau khi hoàn thành, liền kết thân với Uyển Tể tướng.”

Ngô thị, chính là người phụ nữ đã hại gia đình ta. Tên tự của bà ta là Bảo Anh.

Lời ta nói, có thật có giả.

Năm đó tại nhà họ Trần, ta thực sự đã gặp Ngô Bảo Anh giả làm gia nhân.

Ngô Bảo Anh quả thực đã dâng trà cho phu nhân Hầu gia Kiến Bình, chính là mẫu thân của Nghiêm Toàn.

Mẫu thân ta cũng thật sự đã nói vài câu với phu nhân Hầu gia Kiến Bình, và ta cũng đã nhặt được một chiếc ngọc bội.

Sau đó muốn trả lại, nhưng nghe tin phu nhân Hầu gia Kiến Bình đột ngột qua đời.

Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, mẫu thân không cho ta nói ra, để tránh rắc rối.