20
Ta đã mở tiệm ở Kinh Châu.
Tài sản nhà họ Thư từng có, ta dùng để buôn bán, Nam Lương trọng quan khinh thương, trong kinh thành có nhiều nữ nhân cười nhạo ta.
Nhưng ta không quan tâm.
Ta đã thấy lũ lụt ở Kinh Châu, thấy dịch bệnh hoành hành ở Kinh Châu.
Ta buôn gạo, thuốc, khi Kinh Châu thịnh vượng, ta cũng buôn bán son phấn và trang sức.
Sau này những son phấn và trang sức đó theo thương hiệu nhà họ Thư truyền vào kinh thành, dần dần, những tiếng cười nhạo cũng biến mất.
Dân chúng Kinh Châu vẫn nhớ đến ta.
Đứa trẻ từng sốt cao khóc đòi gặp phụ mẫu, nay đã được gia đình tốt nhận nuôi.
Nó nhận ra ta, rụt rè đưa tay ra, đưa cho ta một quả củ ấu.
Ta nắm lấy củ ấu, cười nhìn họ rời đi, khi quay lại, ánh trăng trải đầy, chiếu sáng con đường đêm.
Dựa vào lòng, dựa vào trăng.
Trong những tháng ở Kinh Châu, Tạ Duẫn đón trăng, đứng dưới mái hiên đợi ta.
Kinh thành có nhiều kẻ dòm ngó, chàng sống rất khó khăn, cười nói không bằng ra ngoài làm quan, cuộc sống bây giờ rất tốt.
Vì vậy ta đã quay lại Kinh Châu.
Ta đi trong ánh trăng, cắn quả củ ấu ngọt ngào, khi đi theo con đường để trở về nhà, ở cuối con đường ta thấy một người.
Thân hình cao lớn, cầm đèn lồng, như xưa.
Bước chân ta khựng lại.
Người đó cười có chút ngượng ngùng:
“Bây giờ ta không còn gì, nhưng ta lại muốn gặp nàng lần nữa, thật là mạo phạm.”
Mắt ta đột nhiên cay xè, giọng cũng khàn đi:
“Không phải mạo phạm.”
Tạ Duẫn nói ngày đó chàng không thể thoát khỏi Kinh Châu, là người dân từng được chàng cứu giúp liều chết giấu chàng bị thương nặng.
Hôn mê mấy ngày tỉnh lại, biết tin ta đã an toàn về kinh thành, chàng giả chết trốn thoát.
Kinh thành đầy mưu mô, chàng là lưỡi dao trong tay hoàng thượng, mãi không thể giải thoát.
Chàng nói chàng định đến tìm ta, nhưng kinh thành có quá nhiều gián điệp, đành phải âm thầm hộ tống ta.
Ta kiên nhẫn nghe chàng nói, nghe chàng kể những nguy hiểm trên đường, ta hỏi chàng:
“Vậy tại sao bây giờ chàng lại đến tìm ta?”
Tạ Duẫn hiếm khi im lặng, ngón tay chàng nhẹ nhàng co lại, một lúc sau mới mở miệng:
“Người đến cầu thân quá nhiều.”
Kẻ thèm muốn thương hiệu nhà họ Thư không ít, cũng có người ngưỡng mộ mà đến, trong kinh thành vẫn còn một Tạ Trường Lăng lặng lẽ chờ đợi.
Ta không nói gì, chỉ cười.
Tạ Duẫn ngừng lại, ánh mắt dịu dàng, giơ đèn lồng trong tay lên:
“Thật ra lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng cũng cầm một chiếc đèn lồng như vậy.”
Khi đó Tạ Duẫn mồ côi song thân sống nhờ nhà họ Tạ, các công tử thế gia đẩy chàng xuống nước, chàng toàn thân ướt sũng, không ai cứu giúp.
Đêm đó, ta đã để lại cho chàng một chiếc đèn lồng.
Ta không nhớ rõ chuyện đó, khi đó tuổi ta còn nhỏ, nhiều thứ làm xong rồi sẽ quên.
Nhưng ta nhớ mơ hồ, trong kho của Tạ Duẫn, hình như ta từng thấy một chiếc đèn lồng cũ.
Tạ Duẫn không nói tiếp, chàng đưa đèn lồng đến trước mặt ta, đứng ngang hàng với ta, cùng đi trên con đường về nhà.
Dù đêm tối và dài đến đâu, chàng cũng chiếu sáng rõ ràng.
Ta giơ tay, đặt quả củ ấu vào tay chàng.
“Sau khi đến Kinh Châu, ta thường đứng đây ngắm trăng.”
Ánh mắt chàng khẽ rung động.
Khi đó chàng đón trăng, đứng dưới mái hiên đợi ta, mặt trăng đôi khi vắng mặt, nhưng chàng chưa bao giờ thất hẹn.
Ta nhìn Tạ Duẫn, cười cong mắt:
“Không phải thích trăng.”
“Yêu ai yêu cả đường đi, chỉ vậy thôi.”
Như mặt trăng vẫn còn tròn đầy.
Chúng ta bây giờ cũng vậy.
Hoàn