Bạch nguyệt quang của Hoàng đế đã qua đời.
Khi nàng qua đời, nàng vẫn không quên nói nhỏ bên gối với Lưu Chiêu:
“Hứa với ta… đừng bao giờ gặp Hoàng hậu.”
Lưu Chiêu rơi lệ chấp thuận.
Từ đó, lãnh cung hiu quạnh, Hoàng hậu mãi mãi cô độc suốt phần đời còn lại.
Thực ra, cái “mãi mãi” này cũng không xa.
Vì ta sắp chết rồi.
1
Ngày Tạ Thanh Hòa qua đời, Lưu Chiêu phá lệ đến lãnh cung tìm ta.
Hắn không muốn gặp ta, chỉ đứng ngoài lãnh cung, dùng những lời lẽ độc ác và bẩn thỉu nhất để mắng ta.
Mắng đến cuối cùng, hắn nói: “Tống Thì Nghi, ngươi đã hại chết Hòa nhi.”
“Trẫm đã hứa với nàng ấy, không giết ngươi.”
“Nhưng trẫm sẽ không tha cho ngươi.”
“Trẫm và ngươi… đời này không gặp lại.”
Qua bức tường cung dày đặc, giọng hắn có chút mờ ảo.
Trăng thật tròn, ta quỳ trên những viên đá lạnh lẽo ẩm ướt, lặng lẽ đếm sao trên trời.
“Một, hai, ba, bốn, năm…”
Không biết từ khi nào đã thành thói quen, mỗi khi cảm thấy thời gian không còn nhiều, ta liền sẽ đếm thứ gì đó.
Đếm đến ngôi sao thứ ba trăm ba mươi ba, liền nghe thấy Phúc công công giọng the thé nói: “Nương nương, hoàng thượng đã đi rồi, người có thể đứng lên.”
Năm Cảnh Bình thứ mười hai, ngày mùng năm tháng chạp.
Chiêu phi băng hà.
Hoàng đế đến khóc thương, cũng ngừng triều ba ngày, để tỏ lòng thương tiếc.
Nghe nói Chiêu phi và Hoàng hậu không hòa thuận, trước khi chết còn cố gắng để lại di ngôn:
“Hứa với ta… không bao giờ gặp Hoàng hậu.”
Thiên tử chấp thuận trong nước mắt.
Từ đó lãnh cung hiu quạnh, Hoàng hậu mãi mãi cô độc suốt phần đời còn lại.
Và ta, chính là vị hoàng hậu xui xẻo đó.
2
Thực ra, cái “mãi mãi” này cũng không xa.
Vì ta sắp chết rồi.
Ta đã uống kịch độc “Phù Sinh Lạc”.
Đức Phật đã dạy: Phù sinh bát khổ, sinh lão bệnh tử, oán tăng hội, ái biệt ly.
Uống độc này vào, có thể tiêu hao sinh mạng hiện có, khiến ký ức quay trở về quá khứ.
Mỗi lần chất độc phát tác, liền thổ huyết một lần, cho đến khi dừng lại ở tuổi đẹp nhất.
Ta thời trẻ, từng thích một người.
Hắn từng nói sẽ cùng ta định cư nơi đại mạc.
Đi ngắm nhìn ngắm mặt trời lặn trên dòng sông trải dài ở sa mạc
Nhưng ta không nhớ rõ dung mạo hắn nữa.
Ta phải đi tìm lại hắn.
3
Năm Cảnh Bình thứ mười hai, ngày mùng sáu tháng chạp.
Có một trận tuyết lớn, khắp nơi đều phủ một màu bạc, khiến lãnh cung càng thêm lạnh lẽo hiu quạnh.
Hôm nay là sinh thần thứ ba mươi của ta.
Bạch Lộ lần thứ sáu mang hộp thức ăn trống không quay về.
“Một lũ tiểu nhân nịnh bợ!”
“Trước đây nương nương quản lý lục cung đối xử với bọn họ tốt như vậy, nay thất thế, một bữa ăn cũng không muốn cho.”
Ta viết lên giấy hai chữ “Tĩnh tâm”, an ủi nàng ta: “Thôi, một hai bữa không ăn cũng không chết đói.”
Bạch Lộ phẫn nộ: “Ngự thiện phòng nói là do ý chỉ của Tiêu thục phi, nữ nhân độc ác vô sỉ này!”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một giọng nữ cao vút: “Xem ra Bạch Lộ cô cô chưa đủ đói, sao còn sức để nói chuyện?”
Ngẩng đầu lên nhìn người mới tới, là kẻ thù không đội trời chung của ta, Tiêu thục phi.
“Ngươi đến làm gì?”
“Tất nhiên là đến để xem trò hề của người.”
Nàng bước qua ngưỡng cửa mục nát của lãnh cung, tiến về phía ta.
Mắt nàng lóe lên ánh sáng như có tẩm độc:
“Tống Thì Nghi, cảm giác bị phản bội như thế nào?”
“Khi người phản bội Tạ Thanh Yến, người có biết mình sẽ có có kết cục ngày hôm nay?”
Tạ Thanh Yến… là ai?
“Ngươi đừng nói bậy, bổn cung hoàn toàn không biết Tạ Thanh Yến là ai.”
“Tống Thì Nghi,” Tiêu Yên Yên nghiến răng nhìn ta, “ngươi còn định giả vờ đến khi nào?”
“Điều ta ghét nhất, chính là khuôn mặt giả tạo của ngươi!”
“Nếu không có ngươi, Tạ Lang sao có thể chết một cách lặng lẽ như vậy, Tạ Thanh Hòa sao có thể vào cung?”
Nàng ta đang nói gì?
Sao những điều nàng nói lại kỳ lạ đến vậy.
Suy nghĩ một chút, đầu liền như bị nhiều kim bạc đâm vào, đau dữ dội.
Mơ hồ nghe thấy có người nói——
“Thập Nhất Nương, hãy quên đi… Tạ Thanh Yến…”
Là ai?
Là ai đã nói với ta những lời này?
Ta vô lực ngồi bệt xuống đất, chợt cảm thấy một cơn tanh tưởi ở cổ họng, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
4
Năm Cảnh Bình thứ mười hai, ngày mùng bảy tháng chạp.
Nghe Bạch Lộ nói, ta và Tiêu Yên Yên cãi nhau được một lúc thì tức giận mà ngất đi.
Nhưng trong đầu ta trống rỗng, hoàn toàn không nhớ đã cãi nhau với nàng.
“Ta và nàng ấy cãi nhau vì chuyện gì?”
Bạch Lộ ấp úng một hồi, mới nói: “Hậu cung nữ nhân cãi nhau, phần nhiều là vì tranh sủng.”
Nàng ta nói dối, khi nói dối sẽ vô thức sờ mũi.
Dù không nhớ nhiều chuyện, nhưng ta rõ ràng, ta chưa từng có chút tình cảm nam nữ nào với Lưu Chiêu.
Vì hắn mà tranh sủng với người khác, quả là chuyện hoang đường.
Nhưng hiện giờ ta không quan tâm được nhiều đến thế, ta phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình——
Gặp Tạ Thanh Hòa một lần.
A Hòa vào cung hơn hai năm, Lưu Chiêu không những miễn cho nàng việc chầu sáng tối, còn không cho nàng xuất hiện trong cung yến.
Ta đã lâu lắm rồi không gặp nàng.
Đây không phải là kim ốc tàng kiều, ta sợ nàng đã gặp phải điều bất trắc.
Vì vậy hôm nay, dù thế nào ta cũng phải đi xem nàng có an ổn hay không.
Việc trước mắt là phải cho Bạch Lộ đi trước.
Ta nói với nàng: “Hôm nay không phải sinh thần hai mươi chín tuổi của ta sao, ta muốn ăn mì trường thọ do ngươi tự tay làm.”
Bạch Lộ “phụp” một tiếng quỳ xuống.
“Nương nương, người đang nói gì vậy.”
“Người hôm qua đã qua sinh thần ba mươi tuổi rồi.”
“Chiêu phi hôm qua đã băng hà rồi.”
Ngẩn ngơ hồi lâu, ta mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ngươi nói gì?”
Nàng lại nói: “Chiêu phi nương nương, băng hà rồi.”
“Ha ha ha, Bạch Lộ, chuyện cười này của ngươi chẳng hề vui chút nào.”
Ta cười nghiêng ngả, cuối cùng cười ra nước mắt.
“Ngươi biết ta muốn tìm nàng ấy đúng không?”
“Ta không đi nữa, ta không đi nữa.”
“Đừng đùa như vậy.”
Bạch Lộ đau lòng ôm lấy ta: “Nương nương, tiểu thư Thanh Hòa nếu thấy người như vậy, nàng cũng sẽ đau lòng.”
Ta lẩm bẩm: “Chuyện này giống như là một giấc mơ.”
Một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.
5
Năm Cảnh Bình thứ mười hai, ngày mười hai tháng chạp.
Trong lãnh cung thiếu quần áo và thức ăn, lại thêm tin dữ về A Hòa, khiến ta mắc một trận ốm nặng.
Cả ngày lờ đờ, ký ức cũng sai lệch.
Có lúc nhớ rằng mình đã qua sinh thần ba mươi tuổi, có lúc lại nghĩ mình vẫn còn hai mươi chín tuổi.
Ta mơ thấy Tạ Thanh Hòa.
Trong mơ, nàng vẫn là thiếu nữ mười sáu tuổi, đầy hoài bão nói với ta:
“Ta tuy là nữ nhân, nhưng cũng muốn làm việc vì nước vì dân.”
“Thập Nhất Nương, ta không muốn vì thân nữ nhi mà suốt đời bị giam cầm trong hậu cung.”
Nàng bắt đầu giả trang nam nhi, xuất hiện ở các thi hội, hội đàm.
Đôi khi nàng cũng dẫn ta ra ngoài chơi.
Nàng giả trang rất giống, mày kiếm mắt sao, gương mặt như ngọc.
Cả những người bán trâm cũng chào nàng:
“Tiểu lang quân, mua trâm tặng người thương đi.”
Ta đứng bên cạnh đỏ mặt xấu hổ.
Sau đó…
Ta không nhớ nữa.
Năm Cảnh Bình thứ bảy, nàng vào cung.
Ta dường như đã gặp nàng.
Trong cung sâu thẳm đó, một nữ nhân gầy gò, khuôn mặt đầy bi thương.
“Thập Nhất Nương, từ đây không còn gặp lại.”
…
Thỉnh thoảng ta còn mơ thấy một thiếu niên.
Hắn đứng ngược sáng dưới bậc thềm, dáng vẻ cương trực.
Không nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy một bộ triều phục tròn cổ màu đỏ nhạt nhẹ nhàng phất phơ trong gió.
Tạ, Thanh, Yến.
Tên gọi lóe lên trong đầu ta.
Sau đó ý thức mờ mịt, tất cả trở nên đen tối.