Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẠCH NGUYỆT QUANG THẬT VÀ GIẢ Chương 3 BẠCH NGUYỆT QUANG THẬT VÀ GIẢ

Chương 3 BẠCH NGUYỆT QUANG THẬT VÀ GIẢ

6:14 chiều – 06/08/2024

7

Sau đêm qua, mối quan hệ giữa chúng ta cải thiện nhiều, khi gặp nhau cũng có thể nói vài câu. Lộ Uyên vẫn bận rộn, nhưng thường cho người mang đồ ăn vặt về phủ đưa cho ta.

Lưu Tinh lau mồ hôi, hớn hở nói:

“Đây là điểm tâm của Ngũ Hương Lâu, ta đã xếp hàng nửa ngày đấy, thiếu phu nhân mau thử đi.”

Ngũ Hương Lâu là cửa hàng yêu thích nhất của biểu tỷ, ta mở hộp điểm tâm ra, bên trong đầy ắp, quả nhiên là những món biểu tỷ thường ăn.

Ta như bị một cái tát, nụ cười đông cứng trên mặt.

Mọi thứ này đều nhắc nhở ta, ta chỉ là một thế thân.

Lộ Uyên hiểu rõ mọi sở thích của biểu tỷ, hắn đối xử tốt với ta cũng là vì lời dặn dò của nàng. Mặc dù ta biết mọi thứ đều là giả dối nhưng điều duy nhất ta có thể làm là giữ vững bản tâm, không đắm chìm trong đó.

Nụ cười của ta thu lại, đưa tay đẩy hộp điểm tâm sang một bên:

“Ta không thích ăn cái này, Lưu Ly, các ngươi ăn đi.”

Ta bẻ vụn một miếng điểm tâm, ném xuống hồ, cá chép tranh nhau ăn, nước bắn tung tóe, ta ngồi thừ nhìn mặt nước.

Cha mẹ của Lộ gia hòa thuận, ngay cả hạ nhân cũng rất  thú vị và phóng khoáng, nếu người gả cho hắn là biểu tỷ, họ chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Không biết vì sao, trong lòng ta bỗng nhiên trăm mối ngổn ngang, không muốn ở lì trong phủ, ta quyết định dẫn theo Lưu Ly ra phố mua trang sức.

Thúy Ngọc Lâu là cửa hàng trang sức lớn nhất trên phố Trường An, cửa sau là một con hẻm nhỏ. Ta đang chọn trang sức, Lưu Ly đứng bên cửa sổ quạt gió, bỗng trợn to mắt:

“Tiểu thư, đó có phải là cô gia nhà chúng ta không?”

Ta cầm một chiếc kim bộ diêu vàng, nghe vậy liền lại gần nhìn.

Lộ Uyên đứng trong hẻm, tay ôm thanh đao trước ngực, tư thế ung dung phong nhã.

Đối diện hắn, là một cô nương mặc váy nguyệt hoa màu hạnh, lệ nóng đong đầy trong mắt nhìn hắn chằm chằm.

Tim ta chợt thắt lại, chiếc kim bộ diêu trong tay đâm vào lòng bàn tay.

Lưu Ly hít một hơi lạnh:

“Biểu tiểu thư?”

“Đi thôi Lưu Ly, không có gì đáng xem.”

Ta cố giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không cách nào nhấc chân lên.

8

“Lộ tướng quân——”

Biểu tỷ khẽ đảo mắt, ánh mắt ngấn lệ, tự nhiên mang theo muôn vàn tình ý dạt dào. Đừng nói là đàn ông, ngay cả ta là phụ nữ nhìn thấy cũng phải động lòng.

Quả nhiên, Lộ Uyên cũng không chịu nổi, hắn đưa tay ra——

Hắn muốn ôm biểu tỷ sao?

Ta nắm chặt chiếc kim bộ diêu, lòng bàn tay đau nhói, nhưng không bằng sự chua xót trong lòng.

Chỉ thấy Lộ Uyên dùng đao đẩy biểu tỷ sang một bên, mày kiếm nhíu chặt:

“Đại tỷ, ngươi có oan tình thì hãy đi tìm nha môn, ta là một võ tướng, không quản được việc này.”

Ta: “?”

Biểu tỷ: “?”

Biểu tỷ kinh ngạc trừng to mắt:

“Lộ Uyên, ngươi không nhận ra ta sao?”

Diệp Thanh Nhan ấm ức kéo tay áo của hắn:

“Ta không chịu đồng ý hôn sự của ngươi, ngươi giận ta sao?”

“Đồ thần kinh!”

Lộ Uyên dùng chuôi đao gạt tay biểu tỷ ra, mặt lạnh lùng bước đi.

“Thật xui xẻo, mới sáng sớm mà  đã gặp một người phát bệnh.”

Hắn rời đi dứt khoát không lưu luyến gì hết, để lại biểu tỷ một mình đứng trong con hẻm, gió thổi làm rối tóc nàng.

“Phì——hahaha——” Lưu Ly cười rung vai, giống như con chuột sa vào hũ gạo, “Cười chết mất, tiểu thư, cô gia thật sự không nhận ra biểu tiểu thư sao?”

Ta bàng hoàng:

“Không thể nào, hắn trước mặt toàn dân kinh thành đã ném ngọc bội cho biểu tỷ, ta tận mắt nhìn thấy mà.”

“Tiểu thư, không quan tâm trước đây họ ra sao, hiện giờ cô gia chắc chắn thật lòng muốn sống cùng người. Ngài ấy nhìn thấy biểu tiểu thư mà còn giả vờ không nhận ra, chuyện đã qua thì để nó qua đi.”

Thật sự là như vậy sao?

9

Cả ngày hôm đó, ta đều bồn chồn không yên. Đợi mãi mới đến tối, cuối cùng Lộ Uyên cũng về rồi.

Hắn vừa tắm xong, chỉ mặc một bộ trung y trắng, đang cúi người lấy chăn đệm từ trong rương, thuần thục trải xuống đất.

Ta suy nghĩ hồi lâu, nằm trên giường trằn trọc, cuối cùng quyết định lấy hết can đảm hỏi thẳng:

“Lộ Uyên, hôm nay ở ngõ Vĩnh An, ta đã thấy chàng và biểu tỷ của ta gặp nhau.”

Lộ Uyên sững lại một lúc, chợt hiểu ra, vỗ nhẹ đầu:

“À, cô nương đó là biểu tỷ của nàng à?”

“Biểu tỷ của nàng bị bệnh nặng như vậy,  ra ngoài sao không có ai đi theo trông chừng hết vậy?”

Lộ Uyên nói vài câu, như thể hoàn toàn không nhận ra biểu tỷ, ta nghe càng thêm hồ đồ:

“Biểu tỷ của ta là Diệp Thanh Nhan, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, chàng không nhận ra nàng sao?”

Lộ Uyên cười khẩy:

“Đệ nhất mỹ nhân, nàng ta mà cũng xứng với cái danh đó sao? Tô Thư, nàng đẹp hơn nàng ta nhiều.”

“Ta quanh năm chinh chiến sa trường, lăn lộn ở chung trong một đám nam nhân thô kệch đầu gỗ , làm sao nhận ra được những cô nương khuê các này?”

Giọng điệu và biểu cảm của Lộ Uyên thật sự không giống nói dối, ta nghe mà đầu óc rối bời, bèn nói hết những lời đồn thổi mấy năm nay về họ:

“Chàng si tình biểu tỷ của ta tận bảy năm, chuyện này hỏi ra cả kinh thành không ai không biết. Thế mà chàng lại không nhận ra nàng ấy là ai à?”

Lộ Uyên bực mình:

“Phải cái rắm, ta làm gì biết nàng ta là cái họ Diệp nào! Đây là ai bịa chuyện? Ngày mai ta bảo Ngũ Thành Binh Mã Ti bắt hắn!”

“Chàng nói dối! Nếu chàng không nhận ra nàng ta thì sao lại biết nàng thích ăn gì?”

Lộ Uyên gãi đầu:

“Nàng nói Ngũ Hương Lâu? Nghe nói các cô nương đều thích ăn điểm tâm của cửa hàng đó, ta bảo Lưu Tinh chọn bừa, có liên quan gì đến Diệp tiểu thư gì đó?”

Ta vẫn không tin:

“Vậy hôm chàng thắng trận khải hoàn về kinh, sao lại ném ngọc bội cho nàng trước mặt đám đông?”

Lộ Uyên sững sờ:

“Hóa ra là nàng ta——”

Một lúc sau, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của hắn dần dần đỏ bừng, lắp bắp, không nói thành lời.

Hắn thực sự xấu hổ!

Trong lòng ta vừa chua xót vừa cay đắng, cười lạnh một tiếng:

“Lộ tướng quân, chuyện của các người cả kinh thành đều biết, ta vốn không có tư cách tính toán, chàng hà tất phải nói dối như vậy?”

Ta lật người nằm xuống, kéo chăn che đầu, cổ họng như bị nhét đầy bông:

“Thôi, ngủ sớm đi.”

Mắt ta ươn ướt, thầm trách bản thân đa cảm.

Tô Thư, ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình, ngươi là gì? Lấy tư cách gì ghen với họ? Ngươi điên rồi sao?

Nói rằng muốn đứng ngoài chuyện này, vậy mà mấy ngày ngắn ngủi, đã để Lộ Uyên làm cho bản thân bị mê hoặc, như một kẻ hề nhảy nhót khiến người ta cười chê.

Tô Thư, ngươi thật không có tiền đồ!