10
Một lát sau, ta cảm giác có ai đó kéo chăn của ta liền vội vàng nhắm mắt lại.
「Tô Thư, ta nói thật, nàng nghe xong đừng cười ta nhé。」
Lộ Uyên ngồi bên giường, nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào ta.
「Lúc đó ta vừa từ chiến trường trở về, thần kinh vẫn còn rất căng thẳng, hôm đó ánh nắng lại gay gắt, cô gái kia đầu đầy trang sức, trên đầu lấp lánh đủ thứ vàng bạc lập lòe ánh sáng, ta tưởng có người muốn ám sát ta.」
「Ta liền tiện tay ném miếng ngọc bội đi đến lấy cớ kiểm tra thử. Đến giữa chừng mới nhận ra đây là kinh thành, người đó lại là một tiểu cô nương.」
「Ta vội giảm tốc lực mà không bay thẳng qua bên đó bóp cổ người ta. Cho nên khingười ngoài nhìn vào, chỉ nghĩ là ta ném ngọc bội ra ngoài.」
Sợ ta không tin, Lộ Uyên giơ tay thề:
「Ta thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt nàng ta, làm sao có thể thích nàng ta được? Tô Thư, ta thề, ta thật sự không biết nàng ta là ai hết.」
Đôi mắt phượng dài sâu thẳm của Lộ Uyên sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn ta.
Ta ngơ ngác.
Ta đã nghĩ đến vô số khả năng, thực sự không ngờ nguyên nhân lại là thế này, vừa hoang đường vừa buồn cười, ta không muốn tin, nhưng khóe miệng không thể không bật cười.
Thấy ta không nói gì, Lộ Uyên thở dài, đầy uể oải nằm xuống giường. Ta cắn răng, đưa tay nắm lấy tay áo hắn:
「Chàng không thích tỷ ấy, vậy chàng có thích ta không?」
Câu hỏi này thực sự quá táo bạo, vừa hỏi ra miệng ta liền hối hận muốn chui vào ổ chăn.
Ta vội vàng buông tay, quay đầu không dám nhìn hắn, tim đập loạn xạ, mặt đỏ như muốn bốc hơi.
Trong lòng chỉ muốn tự tát mình hai cái.
Ta rốt cuộc đang làm gì vậy. Sao ta cứ có cảm giác tối nay những lời nói hành động của mình hoàn toàn không kiểm soát được, quá mức càn rỡ rồi
Mặt Lộ Uyên cũng đỏ bừng, hắn mím môi, rồi lại mở ra, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng thấp giọng đáp một tiếng:
「Ừm.」
Nói xong, Lộ Uyên hoảng hốt quay người bỏ chạy, hơi thở dồn dập, bước chân hỗn loạn, chân trái vấp vào chân phải liền ngã nhào xuống đệm.
Ta chưa bao giờ thấy Lộ Uyên hoảng hốt như vậy, không khỏi cười khúc khích, sự xấu hổ và căng thẳng trong lòng tan biến hơn một nửa.
「Ngốc.」
Lộ Uyên ngồi trên đất, quay lưng về phía ta, đôi tai trắng ngọc đỏ bừng như mây lửa.
「Vậy lí do chàng đến cầu hôn ta, cũng không phải vì ta giống biểu tỷ của ta?」
Lộ Uyên cười khổ:
「Tô Thư, ta thực sự không nhớ nàng ta trông như thế nào.」
Chúng ta trò chuyện rất lâu, bất kể ta hỏi gì, Lộ Uyên đều trả lời rất thật lòng, có lý có chứng, hoàn toàn gỡ bỏ sự phòng bị của ta.
Thời gian không hay đã trôi qua đến nửa đêm, ngọn nến trên bàn cháy rực, tim nến phát ra một tiếng nổ giòn.
Ta không thoải mái vuốt tóc, cuốn lọn tóc dài quanh ngón trỏ, giọng nói như tiếng muỗi:
「Lộ Uyên, dưới đất lạnh, chàng lên đây ngủ đi.」
Ta nói xong lại thấy Lộ Uyên nằm im thin thít không động đậy.
Ta vừa thẹn vừa giận:
「Không lên thì thôi!」
Ta tức giận nằm xuống, quay lưng về phía Lộ Uyên.
Chẳng bao lâu sau, có một cơ thể rắn chắc nóng bỏng áp sát vào lưng ta:
「Tô Thư——」
Giọng hắn run rẩy, mang theo chút khàn khàn, hơi thở của ta lập tức trở nên hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, chỉ ngốc nghếch nhìn vào chiếc bùa dơi treo ở góc màn.
Bên ngoài trời mưa rả rích, chiếc bùa dơi rung rinh cả đêm.
Trước khi ngủ, ta nghĩ, ngày mai phải thay cái dây buộc cho nó, nhìn cứ lắc lư không chắc chắn lắm.
11
Ngày hôm sau, ta ngủ một mạch đến khi mặt trời đã lên cao, tỉnh dậy thắt lưng vẫn đau như gãy. Lưu Ly vừa dọn giường vừa càu nhàu:
「Ta trước kia còn tưởng cô gia là người tốt, bây giờ xem ra là nhìn nhầm rồi. Người tập võ đúng là thô lỗ, đến tận nửa đêm còn——」
「Lưu Ly, im miệng.」
Miệng ta tuy mắng Lưu Ly, nhưng ánh mắt cong cong, khóe miệng cười không kìm nén được.
Ta mở cửa sổ, ngoài cửa một cây ngọc lan đang đón gió khoe sắc, đột nhiên cảm thấy không khí thật thơm, gió cũng ấm áp, mọi màu sắc đều đặc biệt tươi đẹp.
Lộ Uyên nói, hắn vừa gặp ta đã yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn nói năm mười ba tuổi, hắn gặp ta ở ngoại ô thả diều, ta mặc váy màu xanh đậu, giống như một cây rau cần nước.
「Rau cần nước?」
Ta dở khóc dở cười.
Lộ Uyên gật đầu, nắm lấy tay ta:
「Ta mười tuổi đã theo cha ta đến biên cương sống ba năm, đất Bắc Tái, vừa mở miệng là đầy cát, mùa đông chẳng thấy chút màu xanh, ta thực sự thèm ăn rau cần nước.」
Hắn nhìn ta đăm đăm, người bên cạnh cười nhạo hắn:
「Lộ Thế tử, ngươi đang nhìn cô nương nào mà đến mắt cũng không chớp vậy?」
Những người khác theo ánh mắt hắn nhìn qua, rồi gật gù hiểu ý:
「Là Diệp cô nương à, Thế tử Lộ thật có mắt nhìn, Diệp Thanh Nhan là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.」
Ta và biểu tỷ thường cùng ra ngoài chơi. Ở nơi nào có nàng, ta luôn chỉ là cái nền mờ nhạt làm nổi bật lên sự ưu tú của biểu tỷ. Nhưng lần này giữa đám đông, Lộ Uyên chỉ nhìn thấy mỗi mình ta.
Hắn không nhìn biểu tỷ, hắn chỉ nhìn ta.
Chỉ có ta, luôn luôn là ta, không phải kẻ thế thân của ai, không phải sự chấp nhận miễn cưỡng, là một ánh mắt đầu tiên đã khiến trái tim rung động, suốt đêm nhớ thương, không thể quên.
Tâm trí ta bây giờ tràn ngập sự vui mừng đến nỗi muốn bay lên trời luôn rồi.
12
Vài ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày vào cung.
Trong yến tiệc cung đình, Hoàng hậu trước mặt nhiều nữ quyến, đặc biệt gọi ta lên phía trước, ban cho ta rất nhiều phần thưởng.
「Mẫu hậu thật thiên vị, chiếc mũ phượng hoàng này con xin ba lần cũng không cho, sao hôm nay lại rộng rãi như vậy mà ban cho nàng ấy, con không phục.」
Tam Công chúa ôm cánh tay Hoàng hậu làm nũng, Hoàng hậu chạm nhẹ vào mũi nàng:
「Con khỉ này, đồ tốt trong cung này không phải đã bị con làm hỏng hết rồi sao? Một chiếc mũ phượng hoàng đáng để con nhớ thương vậy sao? Lộ tướng quân công lao lớn, phần thưởng này là Tô Thư đáng nhận được.」
Tam Công chúa hừ một tiếng, không phục nói:
「Mẫu hậu, người muốn làm Lộ tướng quân vui lòng, thì ban thưởng nhầm người rồi. Ai chẳng biết, Tô Thư chỉ là vật trang trí hắn cưới về mà thôi, Lộ Uyên thực sự thích Thanh Nhan tỷ tỷ, chi bằng ban chiếc mũ phượng này cho Thanh Nhan tỷ tỷ, chỉ có sắc đẹp của nàng ấy mới xứng đáng.」
Tam Công chúa từ nhỏ được cưng chiều, tuổi lại còn nhỏ, nên không ai trách nàng.
Nàng vừa nói xong, cả điện lặng đi một lúc, mọi người liền chuyển đề tài khác, coi như không nghe thấy.
Diệp Thanh Nhan cũng che miệng cười:
「Tam Công chúa, người ta đã thành thân rồi, thích hay không thích có quan trọng gì, người không được nói xấu ta nữa.」
Sau buổi yến tiệc, Tam Công chúa mời chúng ta đi dạo Ngự hoa viên. Trong vườn có một ao sen rất lớn, bên trong nuôi vài con cá chép. Tam Công chúa cho người chuẩn bị hoa quả và điểm tâm ở đình giữa hồ.
Một nhóm nữ quyến, đứng đầu là nàng, chủ đề câu chuyện xoay quanh Diệp Thanh Nhan và Lộ Uyên.
Diệp Thanh Nhan tỏ vẻ tự đắc, nhưng trên mặt lại hiện nét không đành lòng:
「Tô Thư, Lộ tướng quân đối xử với ngươi thế nào?」
Ta gật đầu, chưa kịp nói gì, Tam Công chúa đã chen vào:
「Ngươi còn không biết sao? Hắn mặt lạnh như một tảng băng vậy, không cười không nói với ai, chỉ khi gặp ngươi mới khác. Bây giờ cưới phải người mình không thích, làm sao mà vui được?」
「Thật sao? Tô Thư, hắn đối với ngươi rất lạnh nhạt sao?」 Diệp Thanh Nhan nắm lấy vai ta, vẻ mặt nghiêm túc, 「Ngươi là muội muội của ta, nếu hắn không tốt với ngươi, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ dạy cho hắn một bài học!」
Lại nữa rồi, nếu không phải ta và Lộ Uyên đã tỏ rõ lòng nhau, chỉ sợ ta lại bị nàng lừa.