Ta khoác áo choàng, cùng Như Khê ngồi xổm dưới mái hiên, hỏi ra nghi vấn trong lòng từ lâu: “Sao chúng ta phải giết Phỉ Thì?”
Như Khê nheo mắt từ bát nhìn lên, tràn đầy quái dị: “Ngươi không nỡ?”
“Không có.”
Ta không thoải mái nhìn ra cửa sổ.
Trên khung cửa sổ xếp đầy những con thỏ, con chim én, con chó nhỏ ta điêu khắc.
Quản gia ban đầu không thích, cảm thấy chúng không hợp với trang trí trong phòng, không cho bày ra.
Nhưng Phỉ Thì ngăn lại, còn bảo nha hoàn dành ra một góc lớn để đặt những món đồ nhỏ này.
Phỉ Thì thật là người tốt.
Ta thì thào: “Hắn là tướng quân, phải bảo vệ gia tộc và quốc gia, hơn nữa cũng chưa làm gì thương thiên hại lý.”
“Một sát thủ,” Như Khê dùng đũa gõ đầu ta đầy tức giận, ” sao lại mềm lòng như vậy! Mềm lòng như vậy!”
Nàng gõ không đau, ta không tránh, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Như Khê thấy không thú vị, lại bắt đầu ăn cơm, nhét đầy miệng rồi mơ hồ nói: “Phỉ Thì là phe của thái tử, đối đầu với vương phủ, dĩ nhiên không thể để hắn yên ổn.”
“Nhưng mà… “
“Đừng nhưng mà nữa,” Như Khê ngắt lời ta, “việc của người lớn, ngươi đừng quản, cứ làm theo lời ta là được. Trước khi lo cho người khác, hãy nghĩ xem làm sao bảo vệ đầu của chúng ta trước đã.”
Ban đêm.
Trời thu thật lạnh quá.
Ta vừa chửi rủa vừa trải chăn.
Vừa rồi nha hoàn chạy tới nói Phỉ Thì hôm nay ra ngoài uống rượu, sẽ về muộn, làm ta ngồi trên giường cuộn trong một tấm vải, rét run cả buổi.
Ta vừa định nằm xuống giường thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Sao lại về nhanh vậy?!
Ta bật dậy như cá chép, ngồi lại trên giường, bày tư thế quyến rũ mà ta và Như Khê đã nghiên cứu cả buổi chiều, định chờ Phỉ Thì vào rồi liếc mắt đưa tình.
Ngay lúc đó, một người áo đen phá cửa sổ nhảy vào.
Ta đứng sững.
Hắn cũng ngẩn ra.
Chúng ta trừng mắt nhìn nhau.
Ta rõ ràng thấy trong mắt hắn là vẻ bất đắc dĩ.
Cuối cùng ta phản ứng trước, hét lên “A a a” rồi kéo chăn trùm kín người.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”
Ta run lẩy bẩy như cầy sấy, chẳng lẽ ta sẽ chết như thế này sao?
Ta còn chưa tìm được cha mẹ ta.
Ta còn chưa viết di chúc.
Ta còn chưa điêu khắc xong con thỏ nhỏ cho mẹ chồng.
Ta chết rồi, Phỉ Thì sẽ thành góa phụ, hắn có tái hôn không?
…
Vô số suy nghĩ tràn ngập đầu ta, nhưng cuối cùng chỉ thành bốn chữ, ta khóc rống: “Phỉ Thì, cứu ta!”
Giọng của Phỉ Thì vang lên từ ngoài chăn: “Ta ở đây.”
Ai đang nói?
Phỉ Thì không phải đang uống rượu sao?
Ta lén ló một mắt ra khỏi chăn, thấy khuôn mặt tuấn tú của Phỉ Thì ngay trước mặt.
“Làm ta sợ chết khiếp! Hu hu…”
Ta kéo chăn ra, lao vào ôm hắn mà khóc rống, bỏ hết sự ngoan ngoãn, kín đáo xuống chân giường.
Phỉ Thì ôm ta, giọng lạnh lùng trở nên mềm mại hơn: “Không sao rồi.”
Ta tựa vào vai hắn, mãi mới bình tĩnh lại.
Nghĩ lại thật là mất mặt.
Cùng là sát thủ, người ta có thể ám sát ta, còn ta lại bị dọa thế này, đúng là đồ phế của giới sát thủ.
Phỉ Thì thấy ta không khóc nữa, lấy khăn lau mặt cho ta.
Ta quỳ ngồi, lúng túng hỏi hắn: “Chàng không phải đang uống rượu sao, sao lại về rồi?”
Phỉ Thì không trả lời, chỉ hỏi: “Sao nàng mặc thế này?”
Lúc này ta mới nhận ra mình mặc đồ mát mẻ thế nào, hơn nữa do vừa rồi nhốn nháo, dây áo đã trượt xuống tận khuỷu tay.
Sự xấu hổ ập đến.
Ta đỏ mặt, không biết che thế nào, chỉ có thể chuyển chủ đề: “Tên áo đen đâu rồi? Hắn tại sao muốn giết ta?”
Phỉ Thì như không hiểu tiếng người, chầm chậm tiến lại gần, trong hơi thở có mùi rượu nhè nhẹ: “Nàng đọc sách gì vậy?”
“Cái gì…”
Đầu ta hỗn loạn giữa sự xấu hổ và mùi rượu, mãi mới hiểu hắn nói sách gì.
Mấy ngày trước, Như Khê kéo ta đi chợ mua mấy cuốn sách về giải mộng, định nghiên cứu.
Chúng ta mỗi người cầm một chồng vừa đi qua cổng phụ thì thấy Phỉ Thì đi tới.
Đầu ta nóng lên, đẩy cả người và sách của Như Khê vào bụi cỏ bên cổng.
Như Khê vừa chửi vừa ôm sách chạy xa.
Nhưng nàng quá vội, không nhặt hết, còn lại một cuốn sách bay phất phơ trong gió, ta định đá đi cũng không kịp.
Phỉ Thì nhặt lên, nhìn cuốn sách rồi nhìn ta.
Ta liếc qua, trên bìa có hình hai người nhỏ đang yêu nhau, thật ngọt ngào.
Như Khê chết tiệt, dám lén đem thêm hàng.
Cuối cùng sách bị Phỉ Thì thu, ta bị ép chép《Tam Tự Kinh》hai lần với lý do “tâm tư không chính”, chép xong cả người như được nâng lên.
Chỉ là không ngờ Phỉ Thì ngoài mặt nghiêm chỉnh, sau lưng lại lén lút đọc loại sách này.
“Chàng… chàng đọc rồi?”
Ta run rẩy hỏi.
“Ừ.”
Phỉ Thì ậm ừ một tiếng, rồi càng tiến gần, trong hơi thở có mùi rượu: “Giở qua hai trang, nét bút thô, không đáng xem.”
“Phải không, ha ha…”
Ta cười gượng, muốn đẩy vai hắn ra xa một chút.
Nhưng mùi rượu càng nồng, tay ta vô lực, chỉ đặt trên vai hắn, trông như đang nghênh đón.
Phỉ Thì hơi thở nóng bỏng bên cổ ta, nhẹ nhàng hỏi: “Nguyên Nguyên có hiểu đạo phu thê không?”
Ta không biết!
(Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
Tránh xa ta một chút!
Tiếng hét nhỏ trong lòng, nhưng lời ra miệng lại là: “Bà… bà bà có dạy.”
Phỉ Thì khẽ cười, rồi một cái động tay, nến tắt.
Trong bóng tối không thấy năm ngón tay, ta cảm nhận được có thứ gì nhẹ nhàng rơi trên vai và sau tai.
“Phạch.”
Sợi dây lý trí cuối cùng cũng đứt đoạn.
Ta run rẩy nắm lấy áo Phỉ Thì, hoàn toàn say đắm trong giấc mộng này.
5
“Nhị thiếu nãi nãi, đã đến giờ dậy rồi.”
Lại nữa sao?
Ta kéo chăn lên đầu, van nài: “Như Khê, cho ta ngủ thêm chút nữa.”
Như Khê rón rén lại gần, dùng giọng chỉ đủ hai chúng ta nghe, hỏi: “Ngươi không muốn biết người áo đen hôm qua là ai sao?”
Ta trợn to mắt: “Là ai?”
Như Khê không trả lời, kính cẩn gọi một tiếng: “Nhị gia.”
Ai?
Ta kéo chăn xuống, liền thấy Phỉ Thì bước từ cửa vào.
Hắn chắc vừa đi thượng triều về, vẫn còn mặc quan phục, vai rộng chân dài, tinh thần sảng khoái, không chút nào giống vừa ngủ dậy lúc rạng sáng.
Nhìn lại ta, eo đau lưng mỏi chân rút gân, sao mà người với người khác biệt lớn vậy chứ?
Phỉ Thì để nha hoàn giúp thay áo thường, rồi bảo họ lui ra, tự mình ngồi một bên uống trà.
Một người thê tử hiền thục sao có thể nằm lười vào lúc này?
Ta không cam tâm, miễn cưỡng vén chăn, xỏ giày định mặc đồ, nhưng vừa đứng dậy đã chân mềm suýt ngã.
Phỉ Thì thân hình nhanh như chớp, giữ ta lại vững vàng, tay đặt trên eo ta.
Ta gần như lập tức nhớ lại cảm giác tay hắn chạm vào da ta hôm qua, mặt đỏ bừng, đầu nóng lên mắng hắn: “Lưu manh.”
Phỉ Thì vẻ mặt vô tội: “Ta hình như chưa làm gì.”
Hôm qua ngươi còn làm ít sao?!
Ta giận dữ lườm hắn một cái.
Phỉ Thì khẽ cười, bế ngang ta đặt lên sạp mềm bên cạnh, rồi ngồi xuống một bên, cầm quyển sách những ngày này chưa đọc xong, có vẻ định ở đây cả buổi sáng.
Ta còn đang nghĩ đến chuyện Như Khê vừa nói, muốn xỏ giày đi tìm nàng hỏi rõ.
Phỉ Thì lật một trang sách, không thèm nhìn ta mà nói: “Ngồi yên.”
Ta trong lòng tò mò, vừa tìm giày vừa trả lời cho qua chuyện: “Phu quân, đợi ta một lát, rất nhanh sẽ quay lại cùng chàng dùng bữa sáng.”
Phỉ Thì liếc ta một cái, nhạt nhẽo hỏi: “Thân thể khỏe rồi?”
“???”
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
Sao ta cảm thấy ngươi như đang uy hiếp ta, mặc dù ta không có bằng chứng.
Phỉ Thì điềm nhiên nhìn lại ta.
Ta lập tức nhượng bộ, cười gượng, thu chân lại ngồi yên trên sạp mềm.
Phỉ Thì đọc sách, ta không có gì để làm, chỉ có thể nằm dài trên bàn, đợi cảm giác mệt mỏi qua đi.
Nhưng càng rảnh rỗi thì sự tò mò trong lòng càng trỗi dậy.
Ta giả vờ ho nhẹ hai tiếng, rồi hỏi: “Người áo đen hôm qua thế nào rồi?”
Phỉ Thì mắt cũng không ngẩng lên: “Đang bị giam trong địa lao.”
“Ồ… thế tại sao hắn muốn giết thiếp?”
“Chưa tra ra. Loại thích khách này đã qua huấn luyện, có lẽ sẽ không nói gì.”
“Ồ.” Ta giả vờ hiểu chuyện gật đầu.
Dù ta cũng là sát thủ, nhưng chưa bao giờ trải qua huấn luyện chịu tra tấn.
Chắc chắn mọi người đều biết ta không có gan, khi người khác đưa ra cái bàn là có lẽ ta đã khai hết, huấn luyện cũng vô ích.
“Vậy chàng sẽ giết hắn sao?”
Phỉ Thì không trả lời, ngược lại hỏi ta: “Nàng sợ sao?”
Ta lập tức nịnh nọt: “Có phu quân ở đây, dĩ nhiên không sợ.”
Phỉ Thì không nói, chỉ nhìn ta.
Cuối cùng nhìn đến mức ta có chút chột dạ, chẳng lẽ nịnh hót không đúng chỗ?
“Sẽ không giết hắn.”
Phỉ Thì cuối cùng cũng rời mắt khỏi ta, cầm lại sách: “Đêm sau, sẽ có người đưa hắn đến Thiên Lao, giam giữ ở đó.”
“Tại sao phải đưa đến Thiên Lao?”
Ta không hiểu, đây không phải là chuyện xảy ra trong tướng quân phủ sao?
“Vì trên vũ khí của hắn có dấu của Vương phủ Bình Dương.”
Phỉ Thì nhìn ta, “Vương phủ tại sao lại muốn ám sát phu nhân của ta, chuyện này không nên điều tra rõ ràng sao?”
Vương phủ?
“Không thể…”
Ta gần như không nghĩ gì mà phản bác, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Phỉ Thì hỏi: “Không thể gì?”
Ta lắp bắp: “Ta… ta với Vương gia không có thù, giết ta làm gì?”
Phỉ Thì gật đầu: “Đó chính là điểm đáng ngờ.”
Ta lại nằm dài trên bàn, trong lòng đầy một vạn dấu chấm hỏi.
Phái một thích khách đến ám sát thích khách mà mình phái đi, không phải là có bệnh sao.