6
“Ừ”
Như Khê gật đầu đồng ý.
“Nghe nói phu nhân của trưởng nhóm mỗi ngày ba bữa đều đúng giờ đánh trưởng nhóm. Trưởng nhóm trở nên ngớ ngẩn cũng không phải là không thể.”
Ta nhỏ giọng nói: “Ai bảo trưởng nhóm tháng nào cũng dành nửa tháng đi thanh lâu, phu nhân không đánh chết hắn đã là tích đức rồi.”
Khi nói, ta và Như Khê đang mặc dạ hành phục nằm trên mái của một ngôi nhà.
Chúng ta định cướp xe tù chở thích khách đi Thiên Lao.
Đêm đó Như Khê cũng nghe thấy động tĩnh.
Nhưng nàng không hành động liều lĩnh, chỉ lén quan sát từ bên cạnh, rồi nhìn thấy khuôn mặt của người áo đen.
Lâm Vũ, đại tiền bối của chúng ta.
Võ công cao cường, tài trí hơn người, đã giúp vương phủ giải quyết nhiều vấn đề lớn, lập nhiều công lao xuất sắc.
Vương phủ không nỡ để tài năng bị mất, tạm thời ra lệnh cho ta và Như Khê phối hợp với người của vương phủ, cứu Lâm Vũ khỏi nguy nan.
Nhưng có một điều ta không thể hiểu nổi, là tại sao vương phủ lại phái người đến giết ta?
Như Khê quan sát động tĩnh ở đầu ngõ, nói bâng quơ: “Có thể là đến giết Phỉ Thì, nhưng lại tình cờ gặp ngươi…”
“…Ngươi nghĩ mà xem, nếu muốn giết ngươi, vương phủ cần gì phải phái Lâm Vũ đến? Chỉ cần một con mèo hay chó cũng đủ giải quyết ngươi rồi.”
Ồ?
Coi thường ta sao?
Ta nghiến răng, định xông lên, cho nàng thấy một bài học.
Như Khê nhìn ta từ trên cao: “Sao thế?”
Ta lập tức xẹp xuống, ấm ức co lại: “Ngươi nói đúng.”
Như Khê vỗ vai ta, cười ngạo nghễ: “Cố lên, đồng nghiệp trẻ.”
Lúc này, từ đằng xa vang lên tiếng chim hót.
Như Khê ngay lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt lóe lên sát khí: “Đến rồi, đi thôi!”
Ta bị nàng ảnh hưởng, cũng tràn đầy quyết tâm: “Tiến lên!”
Hai chúng ta phi thân lao tới.
“A!”
Phạch!
Giây tiếp theo, ta và Như Khê cùng ngã sấp mặt xuống đất, tạo thành hình chữ “Đại”.
Tà áo của Như Khê không biết từ lúc nào bị ta đè dưới thân, nàng không bay lên được, kéo ta ngã theo.
“Chạy nhanh!”
Tiếng nói vọng từ trên đầu, ta khó khăn ngẩng đầu nhìn.
Ở đầu ngõ, Lâm Vũ đang chạy nước rút như điên về phía chúng ta.
Hắn trông không bị thương, thân hình vẫn nhanh nhẹn, lướt qua chúng ta mà không dừng lại, chỉ để lại một đám bụi.
Ta kéo Như Khê dậy, đuổi theo hướng của Lâm Vũ.
“Khụ khụ khụ.”
Ta vừa bám tường vừa ho không ngừng.
Lâu rồi không vận động, nay mới một chút đã muốn mất mạng.
Như Khê cũng ho, vừa ho vừa hỏi: “Sao ngươi chạy nhanh thế?”
Lâm Vũ trông như không có gì, nói một hơi dài: “Xin… đấy, không chạy nhanh chẳng chết sao?”
“Phì,” Như Khê nhổ một bãi nước bọt, “chết chóc thật xui xẻo. Chúng ta đi, ngươi tự trở về vương phủ đi.”
“Khoan đã.” Lâm Vũ gọi.
Ta quay lại nhìn, thấy một con dao găm phản chiếu ánh trăng lao thẳng về phía ta.
Ta còn chưa kịp né, Như Khê như đã chuẩn bị trước, rút dao từ tay áo ra chặn lại, rồi kéo ta ra sau lưng.
“Ngươi?”
Lâm Vũ cau mày, rõ ràng không ngờ Như Khê sẽ bảo vệ ta.
“Vương phủ mới ra lệnh, giết phu nhân của Phỉ Thì, sau đó vương phủ và nhà Lương sẽ liên kết buộc tội tướng quân phủ, ngươi chưa nhận được sao?”
Ngươi đang nói gì?
Ta ngơ ngác, không tin vào tai mình.
“Không.”
Như Khê lạnh lùng nói: “Ta chỉ biết nhiệm vụ của ta là phối hợp với phu nhân của Phỉ Thì để ám sát Phỉ Thì.”
(Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
“Ha,” Lâm Vũ cười khinh thường, “ngươi cũng tin rằng chỉ dựa vào giấc mơ có thể giải quyết được một tướng quân sao…”
“…Đừng nói giấc mơ vốn là ảo ảnh, dù có thành sự thật, nàng ta cũng không thể kiểm soát được thời gian và nội dung của giấc mơ…”
“…Nếu nàng ta một năm không mơ thấy, vương phủ có thể đợi một năm không?”
“Không cần nói nhiều.” Như Khê không bị lay chuyển, “Ta chỉ làm theo lệnh.”
“Mâu thuẫn giữa Vương gia và Thái tử ngày càng gay gắt, việc loại bỏ phe của Thái tử đã trở nên cấp bách, hôm nay ta không giết nàng, sau này nhất định sẽ có thích khách khác đến, ngươi có thể bảo vệ nàng suốt đời không?”
“Có vẻ như ngươi không muốn dừng lại?”
Như Khê tăng thêm sức, đe dọa, “Với thể lực hiện tại của ngươi, chưa chắc đã là đối thủ của ta.”
Lâm Vũ im lặng một lúc, như đang cân nhắc khả năng đánh bại Như Khê.
Một lát sau hắn buông tay, nhìn ta, nói một câu “Tự lo cho tốt” rồi nhảy lên hiên nhà, vài cái nhảy đã biến mất trong bóng đêm.
Như Khê thở phào, cùng ta ngồi xuống bên tường.
Ta hỏi nàng: “Ngươi thật sự nhận được lệnh giết ta sao?”
Như Khê bất đắc dĩ nói: “Thật sự không có. Không biết Lâm Vũ nói cái gì.”
Ta cảm thấy bị phản bội, “Ta vì vương phủ mà gả cho người chưa từng gặp mặt, vương phủ lại đối xử với ta như vậy sao?”
“Đừng lải nhải nữa.”
Như Khê kéo ta dậy.
“Ngươi là một sát thủ, chỉ có thể nghe lệnh mà hành động. Vương phủ nuôi ngươi lâu như vậy, không phải chỉ để ngươi ăn không ngồi rồi.”
Ta không vui vẻ đứng lên: “Sát thủ không phải là người sao? Sát thủ không có trái tim sao?”
“Được rồi.”
Như Khê kéo ta đi.
“Ngươi mà lải nhải nữa thì tiểu tướng quân Phỉ của ngươi đã uống xong rượu và về tới đây rồi. Ngươi hãy tranh thủ làm một giấc mơ, nhiệm vụ hoàn thành là có thể trở về rồi. Vương phủ tự nhiên không có lý do gì giết ngươi nữa.”
Nghĩ đến Phỉ Thì, lòng ta càng thêm nặng nề: “Nếu vương phủ muốn giết ngươi, ngươi còn trung thành với họ không?”
“Thế thì biết làm sao?”
Như Khê dừng lại nhìn ta, “Phản bội vương phủ sao? Lúc đó chết như thế nào cũng không biết.”
Ta theo bản năng nói: “Chúng ta có thể nhờ Phỉ Thì giúp đỡ.”
“Ngươi thật sự coi mình là phu nhân sao?”
Như Khê hừ một tiếng, “Nếu Phỉ Thì biết ngươi là thích khách do vương phủ phái đến, ngươi nghĩ hắn sẽ tha cho ngươi?”
Ta không biết đáp lại thế nào.
Ở bên cạnh Phỉ Thì lâu như vậy, ta càng ngày càng tự xem mình là phu nhân của Phỉ Thì.
Nhưng ta với hắn vốn nên là, và chỉ có thể là, sát thủ và mục tiêu nhiệm vụ, không phải là phu thê.
“Hầy.”
Ta nhìn lên trời, muốn phản bội thì phải làm sao?