Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG Chương 6 THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG

Chương 6 THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG

1:50 chiều – 04/08/2024

8

Chuyện mẹ chồng khắc nghiệt càng truyền càng xa, để dập tắt tin đồn, bà ta giao quyền quản gia cho ta, còn đưa ta đi dự các yến tiệc.

Trước mặt mọi người, chúng ta tỏ ra rất hòa hợp.

Ta biết dừng đúng lúc, không xé rách mặt hoàn toàn.

Bà ta muốn diễn, ta cũng phối hợp.

Khi quản gia, ta việc gì cũng thỉnh ý, chăm chỉ cần cù.

Dù trong lòng ta hận bọn họ, nhưng thời thế này, gả vào nhà người ta làm dâu, không có sự lựa chọn.

Trừ khi hòa ly.

Nhưng có thể hòa ly về nhà, đó là đặc quyền của những người con gái được cưng chiều, cần sự ủng hộ mạnh mẽ của nhà mẹ đẻ.

Dù con gái được cưng chiều về nhà, nửa đời sau cũng bị người ta chỉ trích.

Ta là thứ nữ, không xứng đáng.

Một khi đề cập, nếu nhà mẹ đẻ nói một câu để nhà chồng xử lý, ta có thể bị giết chết.

Phân tích như vậy, ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Người Tống gia biết ta không phải kẻ dễ bắt nạt, muốn làm khó ta, họ cũng phải trả giá.

truyện đăng tại truyennhabo.net và page Bơ không cần đường

Đối với họ, ta là một tảng đá cứng, họ là ngọc quý, không đáng dùng ngọc đánh đá, tự tìm phiền toái, thấy ta nhún nhường, họ cũng yên tĩnh lại.

Tống phủ yên ắng, duy trì sự cân bằng tinh tế.

Ta tranh thủ thời gian đi gặp Ninh vương, cảm ơn sự chăm sóc của hắn.

“Trước đây Thẩm cô nương đã cứu mạng ta, trả ơn là điều nên làm.”

Mộ Dung Khanh mặc áo dài màu xanh bảo lam, quý phái lạ thường, lại mang phong thái của gió trăng, nụ cười nói chuyện, giọng nói ấm áp.

Chỉ cảm thấy sắc màu của thế gian đều tụ lại nơi lông mày hắn.

Ta không dám nán lại lâu, khách sáo đôi câu rồi từ biệt ra về.

“Thẩm cô nương.”

Tiếng gọi của Mộ Dung Khanh vang lên sau lưng.

Ta quay đầu lại.

Hắn nghiêm túc hỏi ta: “Cô sống tốt không?”

Lòng ta bất chợt chua xót, mỉm cười nói: “Điện hạ, ta sống rất tốt.”

Nói xong liền vội vã rời đi.

Dù có sống không tốt, nói với Ninh vương về chuyện nhà cửa này, thì có ích gì?

Ta và hắn không quá thân thiết.

Từ ngày đó, Ninh vương có việc rời kinh thành, chúng ta không liên lạc nữa.

Nghe nói hắn được Hoàng thượng trọng dụng, được phái đi địa phương khác dẹp loạn thổ phỉ.

Ninh vương được thế, phe Thái tử cũng mạnh lên, triều đình lại có biến động.

Cha ta thấy tình hình không ổn, vội vã rời xa phe Tam hoàng tử.

Dù sao gả con gái đi là một thứ nữ, không quan trọng, liên minh cũng không đáng tin cậy.

Hành động của ông rõ ràng là bỏ rơi ta.

Tình cảnh của ta lại rơi vào thế nguy nan.

Nhưng khoảng thời gian đó, mẹ chồng không có thời gian gây khó dễ cho ta, vì đại cô mẫu gặp nạn, cả gia đình bị sơn tặc giết hại.

Đại cô mẫu là con gái duy nhất của mẹ chồng, nghe tin liền khóc đến chết đi sống lại.

Ta với tư cách là con dâu, đương nhiên phải gần gũi chăm sóc.

Mẹ chồng xúc động, bất kể là ai, bắt được liền khóc lóc kể lể chuyện của đại cô mẫu, người cũng yếu bệnh.

Mẹ chồng ngã bệnh, toàn bộ việc lớn nhỏ trong Tống phủ đều do ta quản lý.

Tống gia tất nhiên sẽ không gây phiền toái lúc này.

Ta làm việc rất tận tâm, trong lòng giữ hy vọng mong manh rằng, nhìn vào sự nỗ lực của ta, họ sẽ không khắc nghiệt với ta.

Sau tang lễ của đại cô mẫu, mẹ chồng dần hồi phục.

Tháng Mười Một, Tống lão gia đột nhiên gọi ta vào chính sảnh.

Vừa bước vào, ta thấy mẹ chồng và Tống Minh An đều ở đó, bên cạnh còn có hai đứa trẻ lạ.

Sắc mặt Tống Minh An vô cùng khó chịu, như không tình nguyện nhưng lại bất đắc dĩ.

Sau một hồi chào hỏi.

“Dịch Đồng, lại đây gặp hai đứa trẻ này.” Tống lão gia mỉm cười nói.

Ở Tống gia, ông đối xử với ta là dễ chịu nhất, cũng là người có tâm cơ sâu nhất.

Ông không thường ở nhà, ta tiếp xúc với ông không nhiều.

Ta thắc mắc bước tới.

Hai đứa trẻ nhìn ta, một trai một gái, khoảng ba bốn tuổi.

“Đây là con của đại cô mẫu, cả nhà họ đều mất, chỉ còn hai đứa trẻ này, sau này chúng là người của Tống gia.” Tống lão gia ôn tồn nói.

Ta nghe có gì đó không đúng, con của đại cô mẫu sao có thể trở thành người Tống gia?

Tống lão gia lại nói: “Ngươi và thế tử nhận nuôi chúng, sau này coi như con ruột.”

Ta sững sờ.

Ông muốn ta nhận nuôi con?

Ta mới gả đến vài tháng, đã phải nhận nuôi con sao?

Lúc này, ta mới hiểu vì sao sắc mặt Tống Minh An lại khó chịu như vậy.

Tuổi trẻ mới thành thân, đã phải nhận nuôi con của chị gái, ai mà muốn chứ?

Huống chi Tống Minh An không phải con ruột của Tống phu nhân, hai đứa trẻ này là cháu ngoại của Tống phu nhân.

Sau này thế tử vị truyền cho ai, chưa biết được.

Ta định từ chối, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, quay sang nhìn Tống Minh An: “Phu quân?”

Tống Minh An mấp máy môi một lúc, rồi nói: “Việc này nghe theo cha.”

Ta: “…”

Đúng là vô dụng! Rõ ràng muốn từ chối, nhưng lại không dám nói ra.

Ta lạnh lùng cười trong lòng.

Bất kỳ người mẹ trẻ nào, còn chưa có con, mà bị ép nhận nuôi hai đứa trẻ, đều là một sự sỉ nhục nghiêm trọng.

truyện đăng tại truyennhabo.net và page Bơ không cần đường

Nhưng, người Tống gia không hề quan tâm đến ý kiến của ta.

Hôm nay họ chỉ thông báo cho ta, không phải để bàn bạc.

“Không muốn sao?” Tống lão gia vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Ta hít một hơi, nói: “Phu quân không có ý kiến, con dâu tất nhiên cũng không.”

Thế là, ta và Tống Minh An nhận nuôi hai đứa trẻ.

Vừa bước ra khỏi viện, Tống Minh An liền bước tới, mắng xối xả: “Thẩm Dịch Đồng, ngươi đúng là ngu như heo!”

Ta nhíu mày: “Thế tử gia, ngài có ý gì?”

Tống Minh An tức giận: “Họ bảo ngươi nhận nuôi con, ngươi lại dễ dàng đồng ý? Trước kia chẳng phải rất biết làm loạn sao? Sao lần này lại không làm loạn?”

Ta bị chọc giận: “Chẳng phải ngươi tự đồng ý sao?”

Tống Minh An trừng mắt nhìn ta: “Tình huống đó ta sao có thể không đồng ý? Ngươi nếu thông minh một chút, cũng phải hiểu rõ tình hình, lại dễ dàng đồng ý như vậy, đúng là ngu ngốc đến cực điểm!”

Hắn nhíu mày, lẩm bẩm: “Nếu để Vũ Nhu biết được, không biết sẽ ra sao…”

Nói rồi liền không thèm để ý đến ta, vội vã rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn, ta siết chặt nắm tay.

Tống, Minh, An!