Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG Chương 5 THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG

Chương 5 THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG

1:50 chiều – 04/08/2024

7

Hương Liên vừa la hét vừa đi mời đại phu, chuyện ta tức giận mà ngã bệnh được truyền ra sau khi chuyện của Tống Minh An và Tần Vũ Nhu bị lộ.

Mọi người rất thích thú bàn tán về loại tin tức này.

Ta hóa trang khéo léo, đông y coi trọng việc quan sát, chẩn đoán qua sắc mặt là cần thiết, dù mạch tượng bình thường, các đại phu vẫn cho rằng ta bệnh nặng.

Tống gia vốn không coi trọng ta, nhưng nhiều người chú ý đến vậy, họ không dám khinh thường nữa, liền đưa nhân sâm, thức ăn cũng được đổi thành những món đầy đủ màu sắc, hương vị.

Dù sao cũng phải làm ra vẻ.

Ta lấy cớ bệnh nặng, đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp ai.

Hai ngày bão táp qua đi, có khách đến thăm, tặng quà cho ta.

“Khách? Gặp ta?” Ta có chút ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Hương Liên nói, “Bạn của cô nương, Trương cô nương, nghe nói cô bệnh, đặc biệt sai người mang đồ đến.”

Trương cô nương? Trương cô nương nào?

Ta thắc mắc.

Hương Liên nói: “Lúc ở chùa Phật, nếu không phải cô nương lưu giữ Trương Ngọc Kiều một đêm, cô ấy còn không biết sợ đến mức nào… Cô ấy luôn ghi nhớ trong lòng, đặc biệt mang quà đến, là người biết ơn trả nghĩa!”

Ta lập tức hiểu ra.

Trương cô nương gì chứ, là Ninh vương!

Vốn không muốn ra ngoài, nghĩ lại, ta lại thoa thêm lớp phấn trắng lên mặt, rồi để Hương Liên đỡ ra ngoài gặp khách.

truyện đăng tại truyennhabo.net và page Bơ không cần đường

Trong phòng khách có một bà mụ ăn mặc lộng lẫy, thấy ta liền cúi chào: “Thẩm cô nương.”

Tống Minh An và mẹ chồng đứng bên cạnh, vẻ mặt không vui.

Gần đây nhà họ Tống đang ở tâm bão, nhiều người đều tránh mặt không đến.

Hôm nay có khách đến, họ tưởng là khách của Tống phủ, liền ra đón, không ngờ lại là khách của ta, thật là bẽ mặt.

“Chào bà.” Ta nói, “Trương cô nương vẫn khỏe chứ?”

“Rất khỏe.” Bà mụ cười nói, “Nghe nói Thẩm cô nương thân thể không tốt, mãi không khỏi, chắc là người nhà không chú tâm, Trương cô nương đặc biệt mang ít bổ phẩm đến, mong không chê.”

“Nhà chúng ta không chú tâm lúc nào?” Mẹ chồng nghe vậy liền bùng nổ, “Mỗi ngày đều dọn món ngon, còn muốn thế nào nữa?”

Tống Minh An sắc mặt khó coi: “Thẩm Dịch Đồng đã gả vào nhà Tống, phải gọi là Tống thiếu phu nhân.”

Bà mụ lờ đi, vẫn gọi ta là Thẩm cô nương: “Nếu Tống gia đã chú tâm, vậy sao thân thể Thẩm cô nương mãi không khỏe? Hãy nói xem, các người cho Thẩm cô nương ăn bổ phẩm gì rồi?”

“Nhân sâm cũng cho ăn rồi, còn muốn gì nữa?” Mẹ chồng tức giận nói.

Bà mụ vỗ tay, người hầu mở những chiếc hộp trong phòng, lộ ra những thứ bên trong.

Nhân sâm trăm năm, linh chi, đông trùng hạ thảo…

Đầy đủ mọi thứ.

Còn có một viên đông châu to bằng nắm tay.

Mọi người trong phòng đều sững sờ.

Bà mụ lại hỏi: “Tống gia có từng dùng những thứ này để bồi bổ cho Thẩm cô nương không?”

Mẹ chồng: “…”

Bà mụ thở dài: “Có chữa khỏi hay không, ăn những thứ này mới biết được.”

Ta lúc này mới lên tiếng: “Cảm ơn Trương cô nương, cảm ơn bà mụ.”

“Không có gì.” Bà mụ mỉm cười, “Nếu Thẩm cô nương có việc, có thể đến Hoa Thúy biệt viện tìm nô tỳ.”

Sau khi bà mụ đi, mẹ chồng bắt đầu nổi giận: “Cái gì mà Trương cô nương, chưa từng nghe qua, hạ nhân vô lễ như vậy, chắc chủ nhân cũng chẳng có giáo dưỡng, sau này bớt qua lại!”

Ta cung kính đáp: “Vâng.”

Mẹ chồng lại vô liêm sỉ nói: “Những thứ này ngươi dùng không hết, đem vào kho đi!”

Ta cười lạnh trong lòng, trước khi xuất giá, dưỡng mẫu đã đánh giá Tống phu nhân xuất thân kém, lòng dạ độc ác, tầm nhìn thiển cận, giờ lại một lần nữa ứng nghiệm.

Ngay cả bổ phẩm bạn của con dâu tặng cũng muốn lấy, thật vô liêm sỉ đến cực điểm!

“Không được.” Ta từ chối, “Đây là bổ phẩm của ta, ta còn muốn sống, nếu mẹ chồng lấy cả thuốc cứu mạng của con dâu, truyền ra ngoài không hay đâu?”

Nói xong, ta bảo Hương Liên đem những chiếc hộp vào kho nhỏ của Khúc Du viện.

“Mày!” Mẹ chồng trợn mắt.

Bên cạnh Tống Minh An ngăn lại: “Mẹ, thôi đi.”

Mẹ chồng tức giận bỏ đi.

Tống Minh An nhìn ta với ánh mắt căm ghét, rồi cũng đi theo.

Ta cười lạnh trong lòng, hắn lấy tư cách gì mà nhìn ta như vậy? Hắn có tư cách gì?

Thật đáng ghê tởm!

Vài ngày sau, ta lau sạch lớp trang điểm, khôi phục gương mặt hồng hào.

Trong mắt mọi người, ta dường như hồi phục nhanh chóng nhờ ăn bổ phẩm.

Ta gặp ai cũng khen: “Tất cả là nhờ nhân sâm linh chi mà Trương cô nương tặng, ăn một chút là khỏi.”

Ta chỉ khen Trương cô nương, không nói gì xấu về nhà họ Tống.

Trước đó mẹ chồng giả vờ nói đã cho ta rất nhiều nhân sâm để dưỡng bệnh, kết quả ta vẫn không khỏi, ta ăn nhân sâm của người khác liền hồi phục.

Điều này chứng minh trước đây nhà họ Tống không hề cho ta ăn thứ gì tốt, dù có cũng chỉ là hàng giả.

Ta, Tống Minh An và Tần Vũ Nhu đều được chú ý, chuyện này truyền ra ngoài, nhà họ Tống như bị bôi tro chát trấu vào mặt..

Tống lão gia bị hỏi đến, ông đành phải giải thích rằng nam nhân không quản chuyện nhà, không biết sự tình.

Ông ta tránh né, mẹ chồng khắc nghiệt trở thành chuyện ai cũng biết.

Tống Minh An lăng nhăng, mẹ chồng khắc nghiệt, gia phong nhà họ Tống bị người ta chỉ trích.

Thời gian đó,Tống gia như bị mây đen bao phủ, không khí u ám.

Chỉ có ta ăn ngon uống khỏe, tâm trạng vui vẻ.

Rất nhanh, chuyện của Tống Minh An và Tần Vũ Nhu bị hai nhà liên kết che giấu.

Tần Vũ Nhu bị cấm túc, không được gặp Tống Minh An, hôn sự cũng bị ảnh hưởng.

truyện đăng tại truyennhabo.net và page Bơ không cần đường

Tống Minh An nghĩ rằng Tần Vũ Nhu có tình cảm với mình, nay không được gặp nàng, liền thường xuyên mượn rượu giải sầu, công việc làm bừa bãi.

“Nhìn thế tử gia như vậy, còn tưởng là tình thánh cơ đấy!” Hương Liên nhổ một bãi nước bọt.

“Hắn có tình gì? Chẳng qua là Tần Vũ Nhu có địa vị cao, lại là đích nữ, có thể thỏa mãn ước mơ của hắn nên mới không quên được.” Ta lạnh lùng nói, “Nếu Tần Vũ Nhu là thứ nữ, hắn nhìn cũng không thèm.”

Ta không quan tâm đến màn kịch của Tống Minh An, chỉ cần hắn không đến gây phiền phức cho ta là được.

Vài tháng trước ở chùa Phật, nếu Tống Minh An bắt được Ninh vương, có lẽ đã thăng tiến, kết quả công cốc, bị Tam hoàng tử trách mắng.

Nay Ninh vương trở lại, còn được hoàng đế trọng dụng, Tam hoàng tử càng căm ghét việc Tống Minh An không giết Ninh vương.

Lúc này, Tống Minh An không biết cúi đầu mà sống, ngược lại cùng Tần Vũ Nhu gây ra chuyện lớn, công việc làm bừa bãi, khiến Tam hoàng tử tức giận.

Nếu không phải Tống lão gia chống đỡ phía trước, được Tam hoàng tử trọng dụng, có lẽ hắn đã bị cách chức rồi.

“Đáng đời, đôi cẩu nam nữ quá đáng!” Hương Liên nghe ngóng tin tức về, mặt mày hớn hở.

Nghe Tống Minh An gặp hoạ, ta cũng cười.