Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG Chương 4 THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG

Chương 4 THỨ NỮ THẨM DỊCH ĐỒNG

1:49 chiều – 04/08/2024

Qua vài ngày, ta lấy cớ khỏi bệnh, tự tay nấu canh cho mẹ chồng và Tống Minh An, hy vọng có thể hòa hoãn quan hệ.

Nhưng hai phần canh ta mang đến đều bị trả lại.

Mẹ chồng nói bệnh không ăn ngọt, Tống Minh An thậm chí còn lười đưa ra lý do.

Thế nên, tình cảnh của ta càng thêm khó xử.

Điều phiền toái hơn, Tống Minh An nói không động vào ta, thì thật sự không động vào.

Ta là thê tử chính thức của hắn!

Người trong phủ biết ta không được sủng ái, đều tỏ vẻ lười biếng.

Hương Liên tức đến phát khóc: “Cô nương, thế tử gia sao có thể đối xử với cô như vậy?”

Ta từ tức giận, ngạc nhiên lúc đầu, giờ đã thản nhiên: “Không sao.”

Không động thì không động.

Ta còn thấy ghê tởm nữa là!

Trước đây vì tương lai, ta đã phải thuyết phục bản thân suốt mấy ngày, mới quyết định cố gắng lấy lòng hắn.

Hắn lại làm ta thất vọng như vậy, ta đành thuận nước đẩy thuyền.

Đêm tân hôn ta đã gây náo loạn một trận, mẹ chồng không còn công khai ức hiếp ta, nhưng lại lấy lý do không tôn trọng trưởng bối để cắt tiền hàng tháng của ta, còn lấy cớ “bệnh tật cần nghỉ ngơi”, hàng ngày chỉ đưa đồ ăn chay đến Khúc Du viện.

Hơn một tháng ăn chay, ta và Hương Liên ăn đến mặt mày xanh xao.

Ta nghĩ tạm nhịn một chút, mềm mỏng, hi vọng bà ta thấy ta biết điều, sau này có thể miễn cưỡng coi là người trong nhà, nhưng kết quả là bà ta vẫn tiếp tục để ta ăn chay.

” Ở Hầu phủ cô nương cũng chưa từng chịu khổ như vậy, sao làm chính thê của một phú hào lại phải chịu cảnh này?”

Hương Liên rưng rưng nước mắt.

Ta thở dài: “Họ không cho, chúng ta tự ra ngoài ăn ngon.”

Ở Hầu phủ, nhờ tài hóa trang mà ta được lòng dưỡng mẫu, khi xuất giá bà cho ta phần hồi môn, còn thêm tiền bạc, không như hai tỷ tỷ thứ xuất trước bị đối xử qua loa.

Số tiền này, nếu quản lý tốt, tiết kiệm ăn uống, đủ để sống sung túc cả đời.

Lần trước ta thử viết thư cho dưỡng mẫu, ám chỉ tình cảnh ở Tống gia, dưỡng mẫu không hồi âm.

Điều này có nghĩa là không can thiệp.

Vậy ta phải tự biết điều, không làm phiền đến nhà mẹ đẻ nữa.

Nhà họ Tống âm thầm hành hạ ta, nhưng không cấm ta ra ngoài.

Ta và Hương Liên có thể bất cứ lúc nào cũng ra ngoài.

Khi ra khỏi tửu lầu sau bữa ăn, bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua.

“Đó chẳng phải thế tử gia sao?” Hương Liên kinh ngạc nói, “Người bên cạnh hắn… hình như là Tần tiểu thư?”

6

Ta và Hương Liên đuổi theo, đi một mạch đến chỗ vắng vẻ bên hồ.

“Thế tử gia đã có thê tử, Tần tiểu thư còn đơn độc gặp hắn, thật không biết xấu hổ.” Thấy hai người kéo kéo đẩy đẩy, Hương Liên khinh bỉ.

Ta ra hiệu im lặng, đứng sau bụi cây nghe họ nói chuyện.

“Ngươi tìm ta làm gì?” Tần Vũ Nhu nổi giận, “Trước mặt tỏ tình với ta, quay đầu lại cưới vợ, lại cưới kẻ ta ghét là Thẩm Dịch Đồng, thật vô liêm sỉ!”

Tống Minh An với vẻ mặt tổn thương: “Ngươi từ chối ta, nên ta mới đồng ý cưới vợ theo ý cha.”

Tần Vũ Nhu dậm chân nổi giận: “Ý ngươi là lỗi của ta sao?”

Tống Minh An vội vàng dỗ dành: “Tất nhiên không phải lỗi của ngươi! Là lỗi của nhà họ Thẩm, lỗi của Thẩm Dịch Đồng, liên quan gì đến ngươi? Đó là vợ cha ta định sẵn, ta không thích, đến giờ ta chưa từng động vào người đàn bà đó.”

Ta nắm chặt tay sau bụi cây.

Hắn nghĩ tất cả là lỗi của ta, còn hắn không có lỗi gì sao?

Rất tốt!

“Thật sao?” Tần Vũ Nhu chuyển giận thành vui.

“Thật.”

“Vậy ngươi cả đời đừng động vào người đàn bà đáng ghét đó!”

“Được.”

Tần Vũ Nhu vui vẻ, gõ nhẹ vào Tống Minh An: “Thế mới đúng.”

Ánh mắt Tống Minh An nhìn nàng đầy vẻ ái mộ.

Chờ hai người đi xa, ta và Hương Liên mới từ chỗ nấp bước ra.

Hương Liên run rẩy: “Cô nương, bọn họ thật sự… thật sự…”

“Đừng nói nữa.” Ta lạnh lùng nhìn ra hồ.

Đến mức này mà còn không phản kích, đúng là sống uổng mười mấy năm.

Thấy Tần Vũ Nhu và Tống Minh An đơn độc lên thuyền nhỏ, tình tứ dạo hồ, ta bỗng nảy ra một ý tưởng.

Tỳ nữ của Tần Vũ Nhu đứng bên bờ canh giữ, tỳ nữ này theo Tần Vũ Nhu làm chó, mắt cao hơn đầu, thường ngày cũng chẳng coi ai ra gì.

Ta bảo Hương Liên lao tới đụng vào nàng ta một cái, tỳ nữ không phòng bị, ngã nhào xuống hồ.

“Cứu mạng! Tiểu thư Tần Vũ Nhu của Lễ bộ Thượng thư rơi xuống nước rồi!” Hương Liên la lớn.

Một đám người nghe thấy liền đổ xô tới.

Hương Liên nhân cơ hội chạy đi.

“Tần tiểu thư rơi xuống nước sao?”

Nhiều người nghe nói thiên kim Tần gia rơi xuống nước, liền nhảy xuống hồ cứu, bờ hồ tụ tập rất nhiều người.

Khi cứu lên mới phát hiện, đó là tỳ nữ của Tần Vũ Nhu.

“Tần tiểu thư còn ở dưới hồ sao?” Có người hỏi.

Tỳ nữ mặt tái nhợt, không dám trả lời.

Ta ẩn mình trong đám đông nói: “Hình như Tần tiểu thư đang tư tình với một nam nhân trên thuyền.”

“Cái gì? Tần tiểu thư và nam nhân tư tình?”

“Người rơi xuống nước là tỳ nữ thân cận của Tần tiểu thư!” Có người nhận ra nói, “Tần tiểu thư chắc chắn ở gần đây, chẳng lẽ thật sự tư tình trên thuyền?”

Tỳ nữ môi run run, không nói nên lời.

Đám đông ồn ào.

Ta và Hương Liên hoàn thành nhiệm vụ, lặng lẽ rút lui.

Nhưng người quá đông, ta muốn ra ngoài mà đám đông lại đổ xô về phía hồ, không thể ra ngoài.

Ở lại lâu, khả năng bị Tống Minh An phát hiện càng cao.

Ta bị xô đẩy loạng choạng, may mắn có một bàn tay kịp thời đưa ra, kéo ta ra khỏi đám đông.

Ra khỏi đám đông, ta khẽ nói: “Cảm ơn!”

“Thẩm cô nương.”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, đồng tử rung động.

Người trước mặt, chính là Ninh vương Mộ Dung Khanh!

Hắn đã trở về!

Ta lo lắng nhìn quanh: “Ngươi không sợ…”

Mộ Dung Khanh nói: “Yên tâm, phụ hoàng đã biết sự thật, cho phép ta hồi kinh.”

Thì ra là vậy.

Ta nhẹ nhõm thở phào.

Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: “Đáng tiếc là ta trở về quá muộn, chỉ trong hai tháng, Thẩm cô nương đã thành thê tử của người khác.”

Ta giật mình, hắn… có ý gì đây?

Còn nữa, vừa rồi những việc ta và Hương Liên làm, hắn có thấy không?

“Đi thôi, Thẩm cô nương.”

Hắn vẫn gọi ta là Thẩm cô nương.

Ta có chút mơ hồ khi được hắn đưa về Tống phủ.

Ngày đó, chuyện Tần Vũ Nhu và Tống Minh An tư tình trên thuyền lan truyền khắp kinh thành.

Về đến Tống phủ một lúc lâu, Tống Minh An mới vội vã quay về, sắc mặt lo lắng.

Ta cố ý đứng chờ ở viện, giả vờ như không biết gì, bước tới nói: “Phu quân.”

Tống Minh An không kiên nhẫn đẩy ta ra: “Cút đi!”

Không thèm nói một câu, hắn vội vã chạy đến viện chính.

Ta khẽ nhếch môi, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Hắn ở ngoài tư tình với người phụ nữ khác, về nhà lại đối xử với ta như thế này…

Ha ha.

Rất nhanh, chuyện Tống Minh An và Tần Vũ Nhu lan truyền đến Tống gia.

Ta nghe xong liền giả bộ loạng choạng, vội vã xông vào viện chính chất vấn: “Thế tử gia, ngài và Tần tiểu thư là thế nào?”

Tống Minh An và mẹ chồng đang nói chuyện, nghe thấy tiếng ta liền ngừng lại.

truyện đăng tại truyennhabo.net và page Bơ không cần đường

“Vào cũng không báo một tiếng, thật không có quy củ!” Mẹ chồng trách mắng.

Ta mắt đẫm lệ: “Bên ngoài đều đồn đại, nói phu quân và Tần tiểu thư tư tình, bị nhiều người bắt gặp tại trận… Phu quân, có thật không?”

Tống Minh An sắc mặt khó coi, giọng điệu ác ý: “Liên quan gì đến ngươi?”

… Liên quan gì đến ta?

Ta mở to mắt, không thể tin: “Phu quân?”

Tống Minh An hừ lạnh, hoàn toàn không có chút hối hận, cũng không giải thích, như thể ta chỉ là một người không quan trọng.

Mẹ chồng liếc nhìn hắn, nhíu mày nói với ta: “Cũng tại ngươi làm loạn, đẩy chồng ra ngoài, mới có họa hôm nay, nếu ngươi biết cách, sao có thể rơi vào cảnh này?”

Một câu nói, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu ta.

Như thể ta không quản nổi chồng, không hầu hạ hắn tốt, mới khiến Tống Minh An và Tần Vũ Nhu tư tình, làm mất mặt Tống gia.

Lúc này, ta vô cùng ghê tởm, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ – không đủ! Màn trả thù hôm nay chưa đủ!

Tống Minh An dám tư tình với người khác, người nhà Tống gia nhục nhã ta đến cực điểm, ta cũng nên cho hắn đội nón xanh, mới gọi là trả thù thực sự!

Nhìn ánh mắt trách mắng của Tống Minh An và mẹ chồng, ta càng thêm phẫn nộ, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh.

Những năm sống ở Hầu phủ, ta đã sớm luyện được kỹ năng bề ngoài một đằng, bên trong một nẻo.

“Mẹ nói đúng…” Ta uất ức khóc nức nở, “Tất cả là lỗi của con!”

Nói xong ta chạy về viện, rồi ngã bệnh.

Ta trang điểm khuôn mặt bệnh hoạn đáng sợ, để Hương Liên ầm ĩ mời đại phu.

Tống Minh An, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Ta thề trong lòng, nhất định phải khiến bọn họ trả giá.