Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ Chương 7 TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ

Chương 7 TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ

5:57 chiều – 01/08/2024

22

Xuân Hạ rất đắc ý, để an ủi nàng, Hầu gia hứa rằng sau khi đứa trẻ ra đời, bất kể là trai hay gái, đều sẽ để nàng nuôi dưỡng.

Phu nhân tuy không bị phạt rõ ràng, nhưng Hầu gia yêu cầu bà chép kinh thư cho đứa con trong bụng Xuân Hạ để tích đức…

Còn ta, bị Hầu gia ra lệnh cho tiểu đồng lôi ra đánh ba mươi trượng.

May mắn là ta đã lót tay, ba mươi trượng cũng chỉ là làm màu, tuy trông thảm nhưng không nghiêm trọng.

Nhưng trong mắt người ngoài, sau khi bị đánh ba mươi trượng, ta bắt đầu sốt cao, ba ngày không hạ sốt, cuối cùng “chết” trong phòng người hầu.

Thực tế là Xuân Hạ đã bảo ta giả chết để đi tìm đứa con thay thế cho nàng ta.

Trước khi đi, Xuân Hạ lại một lần nữa đưa ra khế ước bán thân trước mặt ta: “Ngươi làm việc tốt, khế ước này sẽ thuộc về ngươi, nếu dám có lòng khác, ta sẽ đưa khế ước này đến kỹ viện hạ đẳng nhất, để ngươi bị người thấp kém nhất ngày ngày cưỡi, đêm đêm gối!”

Nhìn Xuân Hạ với vẻ mặt tàn nhẫn, ta thực sự cảm thấy buồn, tại sao nàng lại trở nên như vậy, hay nàng vốn đã như thế?

23

Ta dùng số bạc Xuân Hạ cho, tìm được bốn sản phụ có thời gian sinh gần giống Xuân Hạ, đều là người nhà nghèo khổ.

Họ gầy guộc xác xơ, chỉ có cái bụng là lồi ra, nhìn như quái vật, như thể đứa trẻ trong bụng không phải là con mà là khối u hút hết máu thịt của họ.

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó!

Ba năm đại hạn, các nhà không còn gì để ăn uống, họ còn có thể mang thai, đủ thấy thế đạo phụ nữ thực sự quá khó khăn, có người không kiềm chế nổi thân mình.

Ta đón bốn sản phụ về, gia đình họ vui mừng khôn xiết, trong mắt họ như là bớt đi bốn gánh nặng.

Nghe tin ta sẽ cho họ ăn uống đến ngày sinh, bốn người xúc động quỳ xuống cảm tạ ta.

Nuôi dưỡng hơn một tháng, cằm của bốn người cũng bắt đầu có thịt, không còn gầy gò như trước.

Xuân Hạ lén ra ngoài xem, thấy bốn người gầy yếu thì không vui, nhưng khi thấy bụng bầu của họ thì lại phấn khích.

Trước khi đi, nàng kéo ta ra một góc, đưa thêm vài tấm ngân phiếu: “Nhớ kỹ, sau khi đứa trẻ sinh ra, cả bốn lớn nhỏ đều không thể để lại!”

Ta khựng lại, cảm nhận một luồng khí lạnh, Xuân Hạ thực sự tàn nhẫn, muốn giết người diệt khẩu.

Ta khẽ gật đầu, coi như qua loa cho xong chuyện.

24

Ngày Xuân Hạ sinh, một bà mụ bí mật đến, bảo ta cho bốn sản phụ uống thuốc kích đẻ.

Ta gật đầu, bảo bà mụ chờ ngoài cửa.

Bà mụ không nghi ngờ gì, chờ một lát nhưng không nghe động tĩnh gì. Linh cảm có điều không hay, bà định rời đi thì thấy một tỳ nữ và vài tiểu đồng bước vào. Tỳ nữ đó chính là Tiểu Thúy bên cạnh phu nhân, vài tiểu đồng không chờ lệnh đã bắt lấy bà mụ.

Lúc này ta mới từ trong bước ra, Tiểu Thúy nhìn thấy ta, gật đầu: “Ngươi làm rất tốt, phu nhân nói, bảo ngươi đi càng xa càng tốt… Những sản phụ và đứa trẻ, phu nhân cũng sẽ thu xếp ổn thỏa, phu nhân nói, bà ấy cũng từng sinh con, chưa bao giờ làm hại trẻ nhỏ!”

Nói xong, nàng ném khế ước bán thân xuống trước mặt ta, nhìn kỹ, chính là khế ước bán thân của ta.

Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống.

Ngày đó, ta cố ý tiết lộ tin tức cho Xuân Hạ, để dụ rắn ra khỏi hang, Xuân Hạ quả nhiên dùng lễ cầu cúng để lấy khế ước bán thân.

Ta cũng dự đoán Xuân Hạ sẽ dùng khế ước bán thân để uy hiếp ta, nên sớm cầu xin phu nhân, ta giúp bà đối phó Xuân Hạ, bà cho ta khế ước bán thân.

Đối với phu nhân, ta chỉ là kẻ hầu không đáng kể, mất cũng chẳng sao, dùng ta để đối phó một tiểu thiếp là bà có lợi.

Vì thế, bà phối hợp đưa khế ước bán thân giả của ta.

Xuân Hạ bị lợi ích và dục vọng làm mờ mắt, nghĩ rằng tỳ nữ có thể áp đảo phu nhân, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến, chúng ta và phu nhân khác biệt không phải là nhờ sự sủng ái của Hầu gia, mà là do bản thân và xuất thân.

Phu nhân cầm kỳ thi họa, quản lý gia đình, tiếp đãi khách khứa, đều được học từ nhỏ, còn Xuân Hạ biết gì? Hầu gia làm sao có thể để nàng làm phu nhân?

Hơn nữa, gia đình phu nhân cũng không thua kém gì Hầu gia, Hầu gia dễ dàng phế bỏ phu nhân sao?

Vì thế, trận đấu này ngay từ đầu đã quyết định kết quả, chuyện sủng thiếp diệt thê, trong truyện có thể thấy nhiều, nhưng hiện thực lại rất ít, Hầu gia chỉ là kẻ háo sắc, không phải kẻ ngu ngốc.

Gần đây, phu nhân đã tìm được pháp sư lừa gạt ngày đó, cũng bắt được kẻ tung tin đồn của Xuân Hạ, cùng với bà mụ vừa bắt được, và bốn sản phụ trong nhà này…

Đặc biệt là bốn sản phụ mang thai, đủ để Hầu gia biết rằng Xuân Hạ muốn tráo đổi, thậm chí Hầu gia còn nghi ngờ đứa trẻ trong bụng Xuân Hạ không phải của mình, rốt cuộc, nhiều năm như vậy mà Hầu gia vẫn hiếm muộn, sao lại chỉ cần một lần với Xuân Hạ là có con ngay?

Người một khi đã sinh lòng nghi ngờ, mọi việc phát triển sẽ không thể kiểm soát được.

Ta cầm khế ước bán thân rời khỏi, nhưng không lập tức đi ngay, ta ở ngoài Hầu phủ chờ đợi hai ngày.

Trong hai ngày này, ta biết rằng, Tứ di nương của Hầu phủ khó sinh mà chết, nhưng lại sinh ra một tiểu thư, phu nhân đem nuôi dưỡng bên mình, chết một di nương, trong phủ không có gì thay đổi, rất nhanh trở lại như trước kia.

Hầu gia lại bắt đầu lêu lổng khắp nơi, ghé thăm kỹ viện.

Ta mang bạc đi giải thoát thân phận, trở về nhà.

Có số bạc của ta, cuộc sống gia đình cũng tốt hơn nhiều, triều đình cũng đến cứu trợ, dân chúng cũng thấy hy vọng.

Sau khi về nhà nửa năm, ta nghe tin Hầu gia bị bệnh giang mai, dân chúng đều coi đó là trò cười, ta lại thấy đó là điều sớm muộn.

Một năm sau, Hầu gia bệnh chết, ta cố ý đi thăm dò, nghe nói phu nhân cũng bị lây bệnh giang mai, bệnh tình nghiêm trọng, nhà mẹ đẻ của phu nhân vì thể diện mà đoạn tuyệt liên lạc.

Hầu phủ không có ai chống đỡ, tỳ nữ, gia nhân và bà mụ đều bỏ đi hơn nửa, Hầu phủ rộng lớn trở nên tiêu điều xơ xác.

Ta đứng trước cửa Hầu phủ, chỉ cảm thấy bể dâu biến đổi, đời người một kiếp quá mệt mỏi, tại sao phải đấu đá lẫn nhau? Cuối cùng đều là một giấc mộng Nam Kha.

“Tỷ tỷ ơi, về nhà thôi, phụ mẫu còn chờ chúng ta gieo hạt giống !”

Từ xa truyền đến giọng nói vui tươi của muội muội.

Ta quay đầu cười với muội muội: “Được… Chúng ta về nhà thôi!”

hết.