Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ Chương 5 TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ

Chương 5 TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ

5:56 chiều – 01/08/2024

15

Ta vốn tưởng rằng sau khi bị thương ta có thể trở về hoa viên, không ngờ phu nhân vẫn không cho ta rời đi, giữ ta lại để hầu hạ, hàng ngày làm mấy việc vặt.

Ta thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Ở đây hầu hạ hơn mười ngày, ta cũng bình an trôi qua hơn mười ngày.

Hơn mười ngày này, ta nghe được nhiều tin tức, chủ yếu là về Xuân Hạ.

Xuân Hạ thực sự rất có tài, làm Hầu gia vui vẻ, đến mức bỏ qua cả việc hàng ngày thăm hỏi phu nhân, các loại yến sào, a giao đắt tiền như dòng suối chảy vào chỗ Xuân Hạ, giống như cô nàng Thược Dược ngày trước.

Thậm chí, nghe nói Xuân Hạ cho rằng hoa do hoa viên gửi tới không đủ tốt, trực tiếp đánh Hoàng bà bà hai mươi gậy.

Hoàng bà bà đã lớn tuổi, hai mươi gậy này tuy không lấy mạng bà, nhưng cũng đủ làm bà sống dở chết dở.

Nghe nói sau đó Hoàng bà bà nằm liệt giường ba ngày rồi cũng chết.

Còn Tôn bà bà, người đã mua chúng ta vào phủ, Xuân Hạ lấy lý do Tôn bà bà mua tỳ nữ tay chân không sạch sẽ, trực tiếp trút giận lên Tôn bà bà, Tôn bà bà tuổi già sức yếu cũng bị bán đi.

Về điều này ta không có phản ứng gì, đó là ân oán của họ, không liên quan đến ta.

Nửa tháng sau khi ta đến chỗ phu nhân, ta đang đun nước trong nhà bếp nhỏ, Tiểu Thúy xông vào, đến bên cạnh ta, không nói lời nào liền giật vết thương trên má ta.

Ta đau đớn hít một hơi lạnh, máu tươi lập tức chảy ra.

Tiểu Thúy lạnh lùng nói: “Lau sạch máu, rồi mang điểm tâm vào trong, phu nhân và Hầu gia đang đợi!”

Ta không dám chậm trễ, vội vàng xử lý vết thương, không dám băng bó, chỉ bôi chút thuốc.

Ta không ngốc, biết đây là hiệu quả mà phu nhân muốn.

Quả nhiên khi ta bưng điểm tâm đặt trước mặt Hầu gia, ánh mắt Hầu gia dừng lại trên vết thương của ta, ông khẽ nhíu mày.

Ban đầu vết thương không lớn, nhưng vì bị giật lần thứ hai nên trông rất đáng sợ.

Phu nhân vẫy tay ra hiệu cho ta rời đi, ta cúi đầu chầm chậm lui ra ngoài.

Khi lui đến cửa, ta nghe phu nhân nói: “Con bé này cũng đáng thương, ngày đó làm kẻ chết thay cho tứ muội, trong phủ có những người ghen tỵ với tứ muội được sủng ái, không dám đến tìm tứ muội, chỉ có thể trút giận lên con bé này, bị bắt nạt ở hoa viên, ta thấy đáng thương nên mang về viện của ta.”

“Gương mặt của nó vốn cũng xinh đẹp, ai ngờ lần trước đưa bổ phẩm cho tứ muội về, bị người ta đẩy ngã, gương mặt xinh đẹp bị hủy hoại…”

Những lời sau ta không nghe rõ, nhưng khi rời đi, ta nhìn lại Hầu gia, thấy ông nhíu mày, sắc mặt không tốt.

Ta cười khổ trong lòng, làm chủ mẫu trong hậu cung không thể không có thủ đoạn, chỉ vài câu ngắn ngủi đã khiến Hầu gia sinh lòng nghi ngờ Xuân Hạ.

Phơi bày rõ ràng việc trước đây ta bị Xuân Hạ dùng làm kẻ chết thay, ám chỉ rằng Xuân Hạ không phải người lương thiện, cũng là kẻ có tâm cơ sâu sắc.

Hơn nữa, ta và Xuân Hạ đã sống chung với nhau một thời gian dài, ta vì Xuân Hạ mà bị người khác ức hiếp, nhưng Xuân Hạ lại không hề bày tỏ gì, chứng tỏ nàng là kẻ trở mặt vô tình.

Sau đó, bà lại nói rằng ta vì đưa đồ cho Xuân Hạ mà bị người ta hãm hại, tuy không nói rõ nhưng cứ câu này khen ta xinh đẹp, câu kia khen ta dễ thương, rõ ràng ám chỉ rằng Xuân Hạ đã ra tay hại ta, làm hủy dung mạo của ta.

16

Một bữa ăn kết thúc, ta nghe nói Hầu gia tối đó không tới chỗ Xuân Hạ, mà ra ngoài tìm vui.

Sau đó, liên tiếp năm ngày liền Hầu gia đều ở tại Bách Hoa Lâu, mãi đến khi Xuân Hạ động thai, Hầu gia mới say khướt trở về.

Nhưng cũng chỉ an ủi một đêm, rồi lại ra ngoài tìm vui, rõ ràng đã sinh lòng nghi kỵ Xuân Hạ.

Xuân Hạ quả thật có bản lĩnh, không biết từ đâu biết được lời phu nhân nói với Hầu gia hôm đó, liền quay sang bắt đầu diễn kịch.

Cô ta rầm rộ tặng bổ phẩm cho ta, còn tìm đại phu chữa trị vết thương cho ta, kéo ta ra hoa viên khóc lóc thảm thiết, nói rằng xin lỗi ta, đều do nô tài tự ý làm chủ, sợ kinh động đến đứa bé trong bụng cô ta, nên không báo cho cô ta biết việc ta bị ức hiếp và hủy dung.

Khóc đến chỗ tình sâu nghĩa nặng, cô ta nhiều lần nghẹn ngào, còn động thai.

Hầu gia không thể không trở về an ủi.

Có lẽ vì màn diễn của cô ta đã có hiệu quả, sau đó ta nghe nói Hầu gia đã đánh chết một tỳ nữ trong viện của Xuân Hạ để xả giận cho cô ta.

Nghe nói tỳ nữ này tự ý làm chủ, không báo cho Xuân Hạ biết chuyện của ta, làm Xuân Hạ động thai, Hầu gia tức giận vô cùng.

Tỳ nữ đó ta đã từng gặp, rất hiền lành, cũng như ta, vì phụ mẫu và đệ đệ mà tự nguyện bán thân, làm việc rất chăm chỉ, mỗi lần gặp ta đều mỉm cười cúi chào.

Ta chỉ cảm thấy đau lòng, có lẽ không bao lâu nữa, ta cũng sẽ bị đánh chết như vậy, dù sao ta bây giờ đã trở thành quân cờ trong cuộc đấu giữa Xuân Hạ và phu nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành con tốt thí.

Vì thế, ta phải tự cứu mình, ta phải tìm cách rời khỏi đây.

 

17

Sau sự việc này, trong phủ dường như đột nhiên yên tĩnh hẳn, phu nhân không ra chiêu nữa, Xuân Hạ cũng lấy lại được sự sủng ái của Hầu gia.

Nhưng ta biết, đây chỉ là bề ngoài, sự yên lặng trước cơn bão mà thôi.

Khi hầu hạ phu nhân, ta nghe thấy Tiểu Thúy nói với phu nhân rằng, Xuân Hạ nhiều lần tìm đến Nhị di nương và Tam di nương trong phủ, nhưng hai người này đều tránh mặt cô ta.

Tiểu Thúy lúc đó giọng điệu đầy khinh thường: “Phu nhân, Tứ di nương này muốn liên kết với hai di nương để đối phó với người, nhưng người ta không thèm đếm xỉa đến cô ta.”

Phu nhân cũng khinh thường: “Cứ để cô ta nhảy múa đi, chỉ là đồ chơi mà thôi, bán thân khế còn trong tay ta, đợi sinh con ra, đuổi mẹ giữ con là xong.”

Bán thân khế trong tay phu nhân, thì phu nhân đã đứng ở thế bất bại, Xuân Hạ không thể dựa vào Hầu gia, cô nàng Thược Dược chính là ví dụ sống động.

Vì vậy, Xuân Hạ phải giải quyết vấn đề bán thân khế trong thời gian mang thai này, hoặc giải quyết phu nhân.

Ta muốn rời khỏi Hầu phủ cũng phải lấy được bán thân khế, nên việc phu nhân định dùng bán thân khế để nắm giữ Xuân Hạ, Xuân Hạ phải biết.

18

Trong tháng thứ năm của thai kỳ của Xuân Hạ, trong phủ có người nói bụng cô ta nhọn, nhất định là con trai.

Điều này làm Hầu gia rất vui mừng, cả ngày ở lại viện của Xuân Hạ.

Đến tháng thứ sáu, Xuân Hạ không ăn được gì, ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu, cả đêm gặp ác mộng, điều này làm Hầu gia rất đau lòng cho đứa bé trong bụng Xuân Hạ.

Xuân Hạ đề nghị tìm pháp sư làm lễ, Hầu gia đồng ý.

Pháp sư trong phủ tụng kinh hai ngày, cuối cùng nói với Hầu gia: “Tứ di nương gặp ác mộng không ăn uống được, là do tiểu Hầu gia khí vận quá mạnh, thân nô tỳ của Tứ di nương không chịu nổi vận đạo này, nên mới thế, nếu kéo dài chỉ sợ thai nhi không giữ được!”

Đêm đó, Hầu gia liền tìm phu nhân lấy bán thân khế của Xuân Hạ, đưa cô ta đến quan phủ thoát khỏi nô tịch thành lương dân.

Vì việc này, phu nhân tức giận đập vỡ hết đồ sứ trong phòng.

Ta biết đây là chiêu của Xuân Hạ, nhưng chỉ thế này vẫn chưa đủ.

Vậy nên khi Xuân Hạ tìm đến ta, ta chẳng hề ngạc nhiên.