Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ Chương 2 TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ

Chương 2 TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ

5:53 chiều – 01/08/2024

3

Chủ quản nhà hoa họ Hoàng, là gia sinh tử trong phủ, đôi mắt ti hí khiến ai nhìn cũng có cảm giác bị liếc.

Hoàng bà bà giao cho ta và Xuân Hạ công việc bón phân cho hoa, ta thì không sao, nhưng Xuân Hạ rất không phục, dù vậy nàng cũng không nói gì.

Công việc ở hoa viên chủ yếu chia làm ba phần, một là bón phân, hai là cắt tỉa cành hoa, ba là chọn những bông hoa đẹp nhất mỗi ngày để mang đến phòng chủ nhân.

Công việc này là dễ được chủ nhân ban thưởng nhất, nên thường do Hoàng bà bà tự làm.

Bón phân không phải là công việc dễ dàng, vừa bẩn vừa mệt lại không có thể diện.

Chủ yếu là nhiều phân bón cần phải ủ, và việc ủ thường dùng máu lợn và mỡ, cùng với một số nội tạng gà vịt và xương kết hợp với rơm rạ để ủ.

Vì vậy phân bón thường có mùi tanh hôi, tiếp xúc nhiều, trên người không tránh khỏi có mùi lạ, người bình thường không muốn lại gần.

Xuân Hạ rất không muốn đụng đến phân bón, nên mỗi lần đều để ta làm.

Nàng cũng không bạc đãi ta, luôn lén lút đưa cho ta một miếng bánh ngọt.

Những chiếc bánh ngọt đó được làm rất tinh xảo, nhìn qua đã biết không rẻ.

Có thể sánh ngang với bánh ngọt phu nhân thưởng cho Hoàng bà bà.

Xuân Hạ tuy không chăm sóc phân bón, nhưng mỗi ngày đều dậy sớm hơn ta, trời chưa sáng đã ra ngoài, đến khi mặt trời lên cao mới trở về.

Có một lần ta thức dậy giữa đêm, thấy Xuân Hạ đang thu thập sương hoa trong hoa viên, lúc đó ta mới hiểu tại sao nàng lại dậy sớm như vậy.

Xuân Hạ cũng không giấu ta, nàng nói: “Lão gia tự xưng là văn nhân, rất thích uống trà, nước sương từ các loài hoa vào trà sẽ làm hương trà thêm đậm đà!”

Tuy không nói thẳng, nhưng ta biết, Xuân Hạ muốn dùng cách này để lấy lòng lão gia.

4

Chúng ta đến phủ chưa lâu, nhưng chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đã thấy phu nhân đánh chết năm, sáu người dám đi nịnh bợ Hầu gia.

Mỗi lần đánh chết những người này, phu nhân đều bắt chúng ta, những tỳ nữ khác phải đến xem, cảnh tượng máu me thực sự khiến người ta gặp ác mộng mấy ngày liền.

Hầu gia phong lưu bạc tình, không bao giờ bảo vệ những nữ nhân này.

Chỉ tháng trước, Hầu gia được mời ra ngoài du ngoạn, khi về mang theo một cô nương biết hát kịch Côn Khúc tên là Thược Dược.

Nghe nói Thược Dược là kỹ nữ gầy yếu từ Dương Châu do quan lại dưới trướng dâng lên, ta và Xuân Hạ lén đi xem, quả thật yêu kiều quyến rũ.

Trang sức ngọc ngà như dòng nước chảy đến viện của Thược Dược, Hầu gia hầu như ở lì trong viện của Thược Dược, mỗi đêm trong Hầu phủ đều vang lên tiếng hát Côn Khúc của Thược Dược.

Chúng ta đều nghĩ Hầu gia sẽ thu nhận Thược Dược vào phòng, nhưng vài ngày sau, Thược Dược gặp phu nhân trong hoa viên, buông lời châm chọc vài câu, liền bị phu nhân cho người đánh chết.

Ban đầu Thược Dược còn không chịu khuất phục, ỷ vào sự sủng ái của Hầu gia, lớn tiếng kêu oan trước thư phòng của Hầu gia, cầu xin Hầu gia chủ trì công đạo.

Nhưng Hầu gia, người từng sủng ái nàng, lại làm như không nghe thấy, không hề có ý ra ngoài.

Thược Dược bị đánh chết, chúng ta cũng bị gọi đến xem, cảnh tượng thi thể máu me thật khiến người ta cảm thán.

Cũng từ lúc đó ta hiểu rằng, trèo lên giường của Hầu gia chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Ta muốn khuyên Xuân Hạ vài câu, nhưng Xuân Hạ hoàn toàn không nghe ta.

“Ta bán thân vào Hầu phủ không phải để hầu hạ người khác.”

“Tại sao ta không thể làm chủ tử, tại sao ta phải chịu sự ức hiếp của Tôn bà bà, Hoàng bà bà?”

Lời của Xuân Hạ khiến ta không thể trả lời.

5

Khuyên nhủ Xuân Hạ không thành, lòng ta luôn thấp thỏm, sợ một ngày nào đó phu nhân gọi ta đi xem Xuân Hạ bị đánh chết.

Nhưng suốt hai tháng liền, không có động tĩnh gì, điều này lại khiến ta thấy kỳ lạ.

Lại đợi thêm một tháng, thấy Xuân Hạ không có gì bất thường, ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Xuân Hạ đã suy nghĩ thông suốt, từ bỏ ý định quyến rũ Hầu gia.

Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra, Xuân Hạ đã gặp chuyện.

Đêm đó ta không khỏe, ngủ sớm, nửa đêm khát nước liền dậy tìm nước uống.

Vừa ngồi dậy, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, ta giật mình, dưới ánh trăng nhìn rõ là Xuân Hạ trở về.

Lúc này Xuân Hạ quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, rõ ràng là bị người khác ức hiếp, nhưng nét mặt nàng lại hưng phấn và kích động.

Thấy ta còn thức, nàng sững lại, nhưng không nói gì, trực tiếp lên giường ngủ.

Ta lo lắng, muốn hỏi thăm, nhưng nàng quay lưng lại phía ta, rõ ràng không muốn bị quấy rầy, ta đành nhịn, không làm phiền nàng.

6

Lòng ta cứ mãi nghĩ về chuyện này, suốt đêm không ngủ được.

Đến sáng, cuối cùng ta biết chuyện gì đã xảy ra.

Đêm qua Hầu gia uống nhiều, trong thư phòng tùy tiện kéo một tỳ nữ hành sự.

Hầu gia không để tâm đến chuyện này, nhưng phu nhân thì nổi cơn thịnh nộ, sáng sớm đã sai người đi khắp viện tìm tỳ nữ đêm qua cùng Hầu gia.

Tìm hơn mười ngày, từ thư phòng của Hầu gia đến viện của Hầu gia, rồi đến viện của phu nhân, viện của công tử và tiểu thư đều lật tung lên mà vẫn không tìm thấy tỳ nữ đó.

Cả phủ xôn xao bàn tán, nhiều người nói rằng Hầu gia uống say nhớ nhầm, căn bản không có tỳ nữ nào như vậy.

Ta thì biết rõ có tỳ nữ đó, và chắc chắn chính là Xuân Hạ, chỉ là Xuân Hạ không nói, ta cũng không dám nói.

Chuyện trở nên ồn ào, nhưng Xuân Hạ là người trong cuộc lại rất bình tĩnh, như không đặt chuyện này vào lòng, hàng ngày vẫn đưa cho ta điểm tâm.

Điểm tâm là loại bánh tuyết hoa nếp mà ta thích nhất, mỗi lần đều đưa cho ta mấy miếng.

Ta cảm thấy đây là cách Xuân Hạ dùng đồ ăn để bịt miệng ta, nàng hẳn biết ta đã phát hiện ra điều gì đó đêm đó.