5
“Thiếu hiệp, ngươi chính là định mệnh của ta.”
“Từ giờ, thiếu hiệp chính là phu quân của Mộc Yên.”
Mộc Yên tháo khăn che mặt, gương mặt đoan trang thanh tú ửng hồng.
Nàng nhìn Trương Vân Phàm, đôi mắt đẹp tràn đầy e thẹn, ánh mắt luyến lưu.
Rõ ràng, nàng đã để ý đến thiếu niên áo đỏ này.
Còn ta đang đắm chìm trong suy nghĩ rối ren, không chú ý rằng, khi Trương Vân Phàm nhìn thấy chân dung nữ chính, hắn không hề có một chút dao động.
Hắn sợ hãi ném ngay thanh kiếm Lưu Tinh, vẻ ngoài thì hùng hổ nhưng lời nói lại ngu ngơ chỉ về phía ta: “Ta đã có người trong lòng rồi.”
Lần này hắn nói, không giống vẻ bề ngoài lỗ mãng, mà rất lịch sự giải thích: “Vừa rồi tại hạ đã nói rõ, ta không phải vì cô nương mà rút kiếm, cô nương nói không sao, ta mới dám rút kiếm.”
“Ta nghĩ cô nương cũng đã nghe, ta lên đài rút kiếm, là để đánh cược với người trong lòng.”
“Nếu ta có thể rút ra thanh kiếm này, nàng sẽ trở thành thê tử của ta.”
Chữ “thê tử” Trương Vân Phàm cố ý nói to, ánh mắt Mộc Yên liếc sang nhìn ta.
Nàng mang theo ánh mắt đánh giá tình địch, nhìn ta từ trên xuống dưới.
Ta và Mộc Yên hoàn toàn khác biệt.
Nàng đoan trang thanh tú, trên người toát ra phong thái của tiểu thư danh môn chính đạo.
Ta kiều diễm quyến rũ, ngạo mạn như đóa hoa hồng có gai.
Mộc Yên nhướng mày, giọng dịu dàng: “Nhưng thiếu hiệp, người trong lòng của ngươi dường như không thích ngươi.”
“Thay vì theo đuổi thứ không có kết quả, chi bằng trân trọng người trước mắt.”
“Ta là con gái duy nhất của chưởng môn Huyền Ảnh Tông, cũng là đệ tử chân truyền của thiên hạ đệ nhất, nếu cưới ta,thiếu hiệp có thể một bước lên mây, mỉm cười nhìn giang hồ dưới chân mình.”
“Thiếu hiệp có thể rút được Lưu Tinh kiếm chứng tỏ ngươi có thiên phú dị bẩm, sau này chỉ cần sư phụ ta chỉ điểm thêm chút, thiếu hiệp nhất định có thể nổi danh, đứng đầu giang hồ.”
Lời nói của Mộc Yên, ta nghĩ bất cứ ai trong giang hồ cũng không thể từ chối.
Tương đương với việc tặng ngươi một ngôi vị hoàng đế, chỉ cần cưới nàng, liền có tiền, có địa vị, Huyền Ảnh Tông còn có nhiều bí kíp võ công, muốn luyện cuốn nào cũng được.
Hỏi thử xem có vị hiệp khách nào mà không động lòng?
Mộc Yên tiến thêm một bước gần Trương Vân Phàm: “Ta nghĩ thiếu hiệp là người thông minh, ngươi nên biết chọn ai mới có lợi cho mình chứ?”
6
Người dưới đài nghe xong, đã ghen tị đến phát điên, Trương Vân Phàm thật sự rất ngốc, hắn không hề bị lay động.
Hắn nhảy xuống đài, trốn sau lưng ta, nắm lấy vạt áo ta: “Thê tử, nếu ta sớm biết sẽ như vậy thì ta đã không rút kiếm rồi, nàng ta thật lắm lời.”
Bị Trương Vân Phàm kéo một cái, ta mới tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
Ta quay lại, nhìn chằm chằm vào Trương Vân Phàm, trong đầu chỉ nghĩ đến cuộc đối thoại giữa hắn và hệ thống.
Nghĩa là, trong tương lai, ta sẽ yêu hắn.
Ta sẽ vì hắn mà điên cuồng, ta sẽ chết rất thảm.
Nghĩ đến đây, ta rùng mình một cái, lại tát mạnh vào mặt Trương Vân Phàm: “Tránh xa ra, ta không phải thê tử của ngươi.”
Ta nói với Mộc Yên: “Dẫn người của ngươi đi, đừng để hắn làm phiền ta.”
Đã biết kết cục, ta tuyệt đối sẽ không động lòng với hắn.
Ta phải tránh xa thiếu niên áo đỏ này.
Ta, Tang Hãn, tương lai sẽ là giáo chủ Ma giáo, sao có thể vì thứ tình yêu cưỡng cầu không được này mà phải chịu kết cục chết không toàn thây?
Hơn nữa cuộc đời ta còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm.
Mộc Yên nói, thiên hạ đệ nhất cao thủ là sư phụ nàng, thật nực cười, thiên hạ đệ nhất vốn dĩ phải là cha ta.
Năm đó, các cao thủ giang hồ tụ tập tại đỉnh Vân Đỉnh, chứng kiến cha ta và sư phụ nàng tỷ thí.
Ai thắng, người đó sẽ là thiên hạ đệ nhất, chúa tể võ lâm.
Nếu không phải trận chiến ở đỉnh Vân Đỉnh năm đó, sư phụ nàng hạ độc vào trà của cha ta, làm sao sư phụ nàng có thể là thiên hạ đệ nhất?
Thật là tiểu nhân đê tiện.
Ta tuy ngỗ ngược, nhưng từ nhỏ đã thầm thề rằng, ta sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ trong thế hệ mới.
Ta muốn đánh bại sư phụ nàng, ta muốn báo thù cho cha ta.
Tương lai, bảng xếp hạng thiên hạ đệ nhất phải đề tên Tang Hãn của ta đứng đầu.
Đó mới là việc ta nên làm, sao có thể bị ràng buộc bởi tình yêu vô dụng này?
Ta bước đi, Trương Vân Phàm lại mặt dày nắm lấy vạt áo ta: “Thê tử, sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy?”
“Vừa rồi đã nói, nếu ta có thể rút được Lưu Tinh kiếm, nàng sẽ làm thê tử của ta.”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn, ủy khuất mà khóc, trong lòng nói với hệ thống: “Mau đưa cho ta cuốn sách theo đuổi thê tử, ta muốn xem làm sao để giữ được thê tử của ta.”
Hệ thống đã chẳng biết nói gì với hắn, đưa cho hắn cuốn “Làm thế nào để kẻ si tình theo đuổi nữ thần trong ba ngày.”
7
Hắn lật xem sách, sau đó mắt rưng rưng đáng thương nói với ta: “Bảo bối, nàng nói ta đừng làm phiền nàng, nàng còn nói nàng không yêu ta sao?”
Ta nhíu mày, khó hiểu: “Ngươi có bệnh à? Ta khi nào nói yêu ngươi?”
Trương Vân Phàm ngoan ngoãn chớp đôi mắt lấp lánh: “Nàng nói ta đừng làm phiền nàng, là hỏi ý kiến ta, nàng quan tâm đến ta nên mới hỏi ý kiến ta, thái độ của nàng thật tốt, ta càng yêu nàng hơn.”
Ta: “…”
“Bảo bối, sao nàng không nói gì?” Trương Vân Phàm lại nhìn sách, bắt đầu học hỏi, “Bảo bối à, nàng chỉ là miệng cứng lòng mềm, miệng dù cứng cũng là mềm.”
Hắn chu môi nói: “Ta rất ngọt.”
Ta tức giận tát mạnh vào mặt hắn.
Ta giận điên lên.
Ta thấy chưa đủ hả giận, lại tát vào má trái hắn: “Đồ lưu manh.”
Trương Vân Phàm bị ta đánh đến mắt đỏ hoe, tiếng lòng của hắn lại vang lên: “Không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu, là ta mặt dầy theo thê tử, nàng đánh ta là đúng.”
Rồi giọng điệu trong lòng hắn chuyển từ ủy khuất sang hung dữ, hắn ném cuốn sách kẻ si tình đi, trách hệ thống: “Ngươi đưa cho lão tử cuốn sách vớ vẩn gì vậy?”
“Thôi được, từ bây giờ ta sẽ theo đuổi thê tử bằng cách của ta.”
“Dựa vào ngươi ta cả đời cũng không theo đuổi được nàng mất.”
Hệ thống “bập bập bập” cãi lại hắn.
“Ngươi tự tìm ta lấy sách lại còn trách ta, ta là hệ thống của ngươi, không phải bao cát cho ngươi trút giận.”
Một người một hệ thống, ồn ào kinh khủng.
Ta lười không thèm để ý tới họ, quay người định rời đi.
“Đứng lại!”
“Phá hỏng hôn sự của đệ tử ta, còn muốn đi sao?”
Ngay lập tức, một luồng nội lực mạnh mẽ từ phía sau ập tới.
Ta biết người đến là ai.
Sư phụ của Mộc Yên, thiên hạ đệ nhất, Cố Tiêu Từ, người bạn tốt của cha ta thời niên thiếu.
Ta luôn tò mò về ông.
Cha ta mỗi khi uống say đều nhắc tới ông, vừa mắng ông không ra gì, vừa không ngừng cười, thậm chí còn đỏ mặt.
Ta từ nhỏ đã muốn biết, rốt cuộc là người như thế nào, khiến cha ta dù bị tính kế cũng cam tâm tình nguyện.
Ta chậm rãi quay người lại.