8
Một người mặc bạch y như tuyết, dung nhan tuyệt sắc từ trên lầu phi xuống, đáp trước mặt ta.
Đó chính là Cố Tiêu Từ.
Ta không hề tránh né mà quan sát ông từ đầu đến chân, ông khác hẳn với tưởng tượng của ta.
Ta tưởng bạn của cha ta cũng phải phóng khoáng như ông, không ngờ lại là người trông lãnh đạm xa cách.
Cha ta thời niên thiếu làm sao có thể làm bạn với ông? Họ có thể có chung chủ đề nói chuyện sao?
Khi ta tò mò quan sát Cố Tiêu Từ, ánh mắt ông nhìn thấy ta cũng run rẩy dữ dội.
Ông nheo mắt: “Ngươi có vài phần giống với một cố nhân của ta.”
“Ngươi là ai?”
Ta liếc nhìn ông.
Còn dám nhắc đến cố nhân? Nếu thật sự xem cha ta là huynh đệ, năm đó đã không hạ độc cha ta để đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất.
Ta giận dữ nói: “Ngươi không cần biết ta là ai.”
Trương Vân Phàm thấy vậy bước tới kéo ta: “Thê tử, chúng ta đi thôi, người này tuy có chút đẹp trai, nhưng hắn già rồi, lạnh như băng, giống tên tổng tài bá đạo vô dụng nhà bên, nhìn là biết không phải người tốt.”
Mặc dù không biết tổng tài bá đạo vô dụng là ai, nhưng Trương Vân Phàm nói hắn không phải người tốt, câu này thật trúng ý ta.
Ta hài lòng nhìn Trương Vân Phàm cười rạng rỡ: “Ngươi nói đúng, có người bề ngoài đạo mạo nhưng bên trong chẳng ra gì.”
Trương Vân Phàm lại bắt đầu nói trong lòng: “Hì hì, nàng ấy cười với ta, còn cười ngọt ngào như vậy, nàng muốn ngọt chết ta sao?”
Hệ thống mắng hắn: “Ta thật sự chịu đủ rồi, xui xẻo tám kiếp mới gặp phải ngươi! Thiên hạ đâu thiếu cỏ thơm, ngươi cứ phải chọn kẻ ác độc mà theo.”
Trương Vân Phàm: ” Thê tử ta cười lên sao lại đẹp thế?”
Hệ thống: “Thật không dám tưởng tượng, phản diện ác độc thành nữ chính, bộ phim này sẽ sụp đổ thế nào!”
Trương Vân Phàm: “Đây là lần đầu tiên nàng cười với ta, nhất định phải ghi nhớ giờ phút này, sau này mỗi ngày đều là kỷ niệm.”
“Ồn ào quá.” Ta quát lên.
Trương Vân Phàm giật mình: “Sao vậy, thê tử?”
Ta nhịn cơn giận: “Còn gọi ta ‘thê tử’, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Trương Vân Phàm gật đầu: “Được, thê tử.”
Ta dặn lòng bước đi thật nhanh, nếu còn ở lại lâu ta sẽ không kìm được mà vặt cổ hắn mất.
Trương Vân Phàm lon ton theo sau nói: “Thê tử, ta rất nghe lời, nàng đã nghe qua ‘chó săn trung thành’ chưa? Ta chính là như vậy.”
“Ta rất chung tình, ta không hề tệ bạc, ta đã nhận định ai, cả đời chỉ nhận định người đó.”
“Ta theo chủ nghĩa tình yêu thuần khiết.”
Ta thật sự không biết hắn đang nói những điều điên rồ gì!
Ta cảnh cáo hắn: “Còn theo ta nữa thì ta sẽ giết ngươi.”
Hệ thống vui sướng khi thấy người gặp họa: “Hì hì, nàng muốn giết ngươi đấy, nữ phản diện ác độc muốn giết ngươi đấy. Cho ngươi không nghe lời ta này.”
Trương Vân Phàm nói: “Thê tử của ta đâu cũng tốt, chỉ là tính khí hơi tệ một chút, nếu nàng nói yêu ta, ta sẽ tiếp tục theo đuổi nàng, nếu nàng không nói, ta sẽ từ bỏ.”
Hệ thống kích động hét to đến vỡ giọng: “Nàng chắc chắn sẽ không nói, ngươi mau hỏi, hỏi xong chúng ta đi động phòng với nữ chính, để câu chuyện quay lại đúng hướng.”
“Thê tử.” Trương Vân Phàm chăm chú nhìn vào mắt ta, như đã quyết định điều gì đó.
9
Ta trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng, ta sẽ không nói là ta thích hắn.
Qua vài giây, Trương Vân Phàm mới mở miệng: “Nàng nói với ta ‘I love you’, ta sẽ nghe lời nàng.”
Ta nghiêng đầu khó hiểu, tuy không biết nghĩa là gì, nhưng chắc chắn không phải là ta thích ngươi, chỉ cần hắn không làm phiền ta nữa là được.
Ta nói: “I love you.”
Ta chỉ vào hắn: “Không được theo ta nữa.”
Ta nghe thấy trong lòng Trương Vân Phàm phát ra tiếng nổ mạnh: “Thê tử nói nàng yêu ta, nếu đây không phải là yêu, thì còn điều gì đáng để ta yêu?”
Hệ thống giận dữ: “Ngươi đồ đầu óc chỉ biết yêu, đừng tự lừa mình nữa, nàng không hiểu tiếng Anh.”
“Liên quan gì đến ngươi, ngươi thì hiểu cái gì,” Trương Vân Phàm nói, “Người dũng cảm sẽ có được tình yêu.”
“Nàng đã nói thích ta, đời này ta nhất định theo nàng.”
Hệ thống: “Ta không nên đưa ngươi vào giang hồ, ta nên đưa ngươi đi thi cuộc thi liếm chó.”
Ta thật sự, thật sự, thật sự lười không muốn để ý đến hắn nữa.
Tùy hắn đi, đồ ngốc lẩm bẩm điên rồ.
Ta bước nhanh rời đi, Trương Vân Phàm theo sát phía sau, Cố Tiêu Từ xuất hiện, di chuyển tức thời chặn đường chúng ta.
Ông ngăn chúng ta lại.
Cố Tiêu Từ lạnh lùng nhìn Trương Vân Phàm, trầm giọng nói: “Ngươi không thể đi, rút ra Lưu Tinh kiếm rồi thì ngươi phải cưới Mộc Yên.”
Ta bực bội ôm đầu, ta sắp phát điên rồi đấy.
“Hôm nay không ai để cho ta đi à?”
Ta vốn không muốn quản Trương Vân Phàm, một là ta thực sự phiền, hai là Cố Tiêu Từ đã ra mặt, ông muốn làm gì, ta không thể ngăn cản.
Ta rút roi, chắn trước mặt Cố Tiêu Từ: “Nếu ta nhất định phải đưa hắn đi thì sao?”
Trương Vân Phàm vui mừng vỗ tay: “Hệ thống, ngươi xem, thê tử của ta đang giúp ta, ta thật hạnh phúc, ta yêu nàng quá.”
“Bảo vệ trượng phu,thê tử của ta đang bảo vệ trượng phu.”
Hệ thống: “Không phải sao, nàng giờ cầm roi đánh ngươi, ngươi cũng nghĩ đó là đang tán tỉnh, đồ đầu óc chỉ biết yêu.”
Cố Tiêu Từ không nghe thấy tiếng lòng của họ, lạnh lùng lặp lại: “Hắn không thể đi.”
Người bên cạnh xem náo nhiệt nói: “Lưu Tinh Kiếm vốn là kiếm định mệnh mà Cố Tiêu Từ tặng cho đệ tử chân truyền của mình, thanh kiếm này chỉ người định mệnh của nàng mới có thể rút ra. Khi rút được Lưu Tinh Kiếm, kiếm đã nhận hai người làm chủ, nếu hắn không cưới Mộc Yên, hắn sẽ bị kiếm linh phản lại, Lưu Tinh Kiếm sẽ đâm chết hắn.”
“Trừ phi…” Người nói dừng lại một chút.
Ta vừa định hỏi, Trương Vân Phàm đã nhanh miệng: “Trừ phi gì?”
10
“Trừ phi ngươi có thể sở hữu thanh kiếm định mệnh mạnh hơn để đối kháng với Lưu Tinh Kiếm, nhưng Lưu Tinh Kiếm là thần kiếm Côn Luân, xếp hạng nhất trong kiếm phổ, trên đời không có thanh kiếm nào mạnh hơn nó.”
“Ngươi đã có thể rút ra, chứng tỏ ngươi và Mộc Yên cô nương là thiên định lương duyên, hai người nếu có thể song tu cùng nhau rồi rèn luyện thanh kiếm này, ngay cả thiên hạ đệ nhất Cố Tiêu Từ cũng không phải đối thủ của các ngươi.
Thần khí như vậy mà ngươi không cần, ngươi có phải ngốc không?”
“Thiếu niên, ta biết ngươi có người trong lòng, nhưng nhiều người cũng là trước cưới sau mới yêu, thiếu niên sao không chấp nhận lương duyên này?”
Cố Tiêu Từ lạnh lùng nói: “Đây là lý do ngươi phải cưới Mộc Yên.”
Ông nhìn ta: “Hay là ngươi nguyện vì nàng ta mà chết?”
Ta nhìn Mộc Yên đứng trên đài.
Đúng vậy, bọn họ là thiên định lương duyên, một là nam chính, một là nữ chính, ta hà tất phải vì tức giận với Cố Tiêu Từ mà hại chết Trương Vân Phàm?
Hắn dù ồn ào, nhưng đối xử với ta không tệ, ngốc nghếch, cũng khá đáng yêu.
Ta chậm rãi thu lại roi, Trương Vân Phàm lại nắm chặt tay ta.
Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt ta: “Thê tử, yêu từ cái nhìn đầu tiên rất phi lý, trước đây ta cũng nghĩ vậy.
Nhưng sau khi gặp nàng, ta thấy không hề phi lý.
Có người, gặp một lần là cả đời, ta đã nhận định nàng rồi. Ta không phải là kẻ háo sắc, ta chỉ là không biết cách theo đuổi con gái.”
Ta khẽ nhíu mày.
Ta không hiểu, trong tình cảnh này, hắn nói những lời này là có ý gì?
Trương Vân Phàm nói: “Ý ta là, ta không cần gì cả, giang hồ, danh lợi, bí kíp, tất thảy ta đều không cần. Ta chỉ cần nàng.”
“Ta có thể chiến thắng Lưu Tinh Kiếm, cũng như ta đối với nàng là thật lòng.”
Nói xong, hắn nhảy lên đài rút kiếm.
Lưu Tinh Kiếm cảm nhận được sự chống đối của hắn, thân kiếm rung động dữ dội.
Ngay lập tức, Lưu Tinh Kiếm bật ra khỏi vỏ.
Kiếm khí mạnh mẽ hung bạo lao thẳng về phía Trương Vân Phàm.
Kiếm khí ập đến dữ dội, như một con thú điên xông về phía hắn.
Lưu Tinh Kiếm muốn giết Trương Vân Phàm!
Ta vội nhìn về phía Cố Tiêu Từ: “Ngươi có thể ngăn chặn Lưu Tinh Kiếm, đúng không? Cầu xin ngươi cứu Trương Vân Phàm.”
Ta cũng không biết tại sao ta lại lo lắng cho hắn, ta chỉ cảm thấy hắn như một tên ngốc, làm gì có ai dùng mạng để cược về tình yêu thật lòng? Ta chỉ biết ta rất lo lắng.
Ta không muốn hắn chết.
Nhưng Cố Tiêu Từ đối với lời cầu xin của ta lại không hề động lòng.
Kiếm khí kinh khủng đến mức khiến ta không thể tiến gần đến đài tỉ võ.
Ta lo lắng nhìn về phía đài.
Người dưới đài lắc đầu: “Kiếm khí này có thể chẻ đôi một ngọn núi, thiếu niên này hôm nay chắc chắn phải chết.”
“Thật nực cười, hắn dùng mạng sống của mình để cược tình yêu thật lòng.”
“Trên đời này làm gì có tình yêu và tình cảm chân thành?” Hắn hỏi người bên cạnh, “Ngươi đã thấy chưa?”
Người bên cạnh lắc đầu cười hỏi người phía sau: “Ngươi đã thấy chưa?”
“Haha, điều đó còn xa vời hơn cả ảo ảnh, chỉ có kẻ ngốc mới tin.”
Có người nói: “Ta lại thấy thiếu niên này đầy khí phách, thiếu niên vốn nên là như vậy. Tuổi trẻ tranh đấu cố gắng để đạt được điều mình mong muốn, cũng có chút thú vị. Ngược lại chúng ta những kẻ già cả này lại thiếu đi sự điên cuồng của thiếu niên.”
Có người lắc đầu: “Cuối cùng cũng chỉ là tâm tính thiếu niên mà thôi.”
“Ngây thơ đến cực điểm.”