Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THIẾU NIÊN MÀ TA YÊU NHẤT MUỐN TỪ HÔN Chương 5 THIẾU NIÊN MÀ TA YÊU NHẤT MUỐN TỪ HÔN

Chương 5 THIẾU NIÊN MÀ TA YÊU NHẤT MUỐN TỪ HÔN

9:52 chiều – 30/07/2024

Ta khuỵu xuống đất, run rẩy đưa tay chạm vào mặt Tô Dật Trần. Mặt hắn vẫn còn ấm, đỏ hồng vì men rượu.

Ta nghĩ mình không khóc, nhưng nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống, thấm ướt hỷ phục đỏ của Tô Dật Trần.

Ta nghĩ mình đang hét, cổ họng đau nhói vì bị gào đến khản cổ, nhưng ta lại không nghe thấy tiếng của mình.

Tô Dật Trần yên lặng nhắm mắt, má trắng mịn màng như ngọc, như thể chỉ đang ngủ.

“Tô Dật Trần.” Ta nghe thấy giọng mình run rẩy khẽ gọi tên hắn, cẩn thận như sợ làm hắn tỉnh giấc, “A Trần.”

Ký ức xưa cũ hiện lên trước mắt, hắn lúc nhỏ ngoan ngoãn luyện kiếm, lúc thiếu niên mày mắt cong cong, dưới nền rực rỡ sắc pháo hoa đôi mắt sáng như sao, cưỡi ngựa dẫn đầu cướp hôn, mặc hỷ phục đỏ rực, dường như đều đang cười với ta.

“Tô Dật Trần chàng là kẻ lừa đảo, đại lừa đảo…”

“Chàng không phải đã hứa sẽ lấy ta làm thê tử sao? Chàng không phải đã nói sẽ luôn ở bên ta sao? Chàng không phải đã hứa mỗi năm mùa đông sẽ cùng ta đánh trận tuyết sao? Chàng không phải đã nói sẽ làm thịt Đông Pha cho ta ăn sao?”

“Chàng là kẻ bạc tình, chàng đừng hòng lẩn tránh… Tô Dật Trần, chàng dậy đi, Tô Dật Trần, chàng nhìn ta đi…”

“A Trần, A Trần …”

Bỗng nhiên ta nhớ ra gì đó, từ trong ngực lấy ra một đôi bảo vệ đầu gối, tiếng nức nở làm lời ta đứt quãng: “A Trần, chàng xem, đây là tấm da thỏ chàng tặng ta. Từ khi chàng bị thương ở đầu gối trên chiến trường, mỗi khi đông đến lại rất sợ lạnh, nên ta đã khâu cho chàng một đôi bảo vệ đầu gối bằng da thỏ. Chàng xem ta khâu có đẹp không?”

“Xấu chết đi được.” Bên tai ta vang lên một tiếng cười nhẹ.

“Chàng nói ai xấu, đây là ta khâu…” Ta phản bác nửa chừng thì im bặt, kinh ngạc nhìn Tô Dật Trần.

Hắn nheo mắt cười nhìn ta: “Khâu xấu, khóc cũng xấu.”

Ta thốt lên: “Chàng chàng chàng, không phải chàng chết rồi sao?”

“Nàng không thể mong cầu cho phu quân của nàng điều tốt lành một chút sao?” Hắn đưa tay lau nước mắt nước mũi cho ta, “Ta thấy nàng đây là sợ làm góa phụ đến chết.”

“Không phải, ” Ta chắc là khóc đến thiếu khí lên não rồi, còn chưa hoàn hồn lại, “Sao chàng chưa chết? Không phải là chém thấy máu là chết sao?”

Tô Dật Trần cười nhẹ, mở áo ra, chỗ bị dao sắc đâm thủng: “Vừa từ chiến trường trở về, vội vàng thành thân với nàng nên chưa kịp cởi áo giáp mềm đã mặc hỷ phục.”

“Vậy sao chàng nằm lăn ra đất làm gì?”

“Nàng đâm ta một nhát, lực lớn lắm,” Tô Dật Trần giọng điệu nhát gan, cười cợt, “Ta uống say, không đứng vững, ngã xuống thì ta nghĩ muốn nằm trên đất nghỉ một lát.”

“Lực lớn? À! Có lớn như vậy không!” Ta đấm vào ngực hắn, “Ta cho chàng nghỉ ngơi đủ!”

“Đủ rồi đủ rồi!” Tô Dật Trần vừa kêu đau vừa cầu xin, “Uyển Nhi, ta sai rồi! Uyển Nhi tha mạng! Ái da! Sao mặc áo giáp mềm bị đánh vẫn đau thế này!”

6

Trời dần tối. Khách khứa đã ra về hết, chỉ còn lại hai chúng ta trong phòng.

“Vậy, nàng sớm đã biết chuyện ta đính hôn với nàng ta là do nàng ta bày mưu sao?” Uống xong chén rượu giao bôi, Tô Dật Trần thử thăm dò hỏi ta.

Ta “ừm” một tiếng, cười nói: “Khi đó chàng bị thương nặng như thế, đến giường còn không xuống được, làm sao mà đi trêu chọc nàng ta được. Chỉ sợ có lòng mà không có sức.”

“Nàng…” Tô Dật Trần nhíu mày, “Biết lúc đó ta bị thương?”

“Ừ.” Ta gật đầu, “Không phải vì chuyện đó mà chàng đến từ hôn với ta sao. Bị thương nặng khó chữa, sợ ta chưa qua cửa đã phải làm góa phụ sao?”

“Ta tưởng ta giả vờ rất giỏi rồi mà…” Hắn phiền muộn.

“Lúc ta che dù cho chàng, chàng định cầm lấy dù phải không?” 

Ta cười, “Kết quả là giữa chừng không còn sức nên thành ra đưa tay đẩy ta. 

Nếu không phải ta nằm xuống đất giả vờ bị đụng trúng mà ăn vạ, chàng tưởng chàng có mặt mũi lớn lắm sao?”

Hắn cũng cười, “Lúc đó nàng đồng ý nhanh như vậy, ta còn tưởng trong lòng nàng không có ta.”

“Trong lòng ta đúng là không có chàng đâu nhỉ?.” Ta liếc mắt, “Trong lòng ta không có chàng thì ta còn muốn cả đầu bếp Tô phủ, trong lòng ta không có chàng thì ta còn bỏ tiền mời y sư giỏi nhất kinh thành đến, dạy cho đầu bếp của chàng mỗi người ba ngày đều nấu thuốc bổ.”

“Vậy là,” Tô Dật Trần kinh ngạc, “Nàng muốn đầu bếp của Tô phủ là để học nấu thuốc bổ cho ta?”

“Chứ chàng nghĩ làm sao chàng chỉ dưỡng thương hơn một tháng, đã có thể dẫn tình nhân mới ra ngoài chọc giận ta?” Ta bất mãn.

“Vậy là nàng đã thử ăn thuốc bổ hơn một tháng? Chẳng có đầu bếp Tô phủ nào làm thịt Đông Pha cho nàng ăn cả!”

“Ừm…” Ta tủi thân, “Chứ chàng nghĩ sao ta lại béo lên nhiều như vậy… Ăn hơn một tháng đồ bổ mà không béo mới lạ…”

“Nương tử không béo,” Tô Dật Trần cười cưng chiều, “Sau này ta ngày nào cũng nấu thịt Đông Pha cho nàng ăn.”

Ta đặt đũa xuống: “Để ta xem chàng bị thương ở đâu.”

Tô Dật Trần hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nghe lời vén áo lên, lộ ra ngực.

Cơ bắp săn chắc hiện ra trước mắt ta, một vết sẹo dài và gồ ghề từ ngực trái kéo xuống bụng phải. Quanh vết sẹo cũ còn có vài vết thương mới, chắc là do trận chiến lần này để lại.

Vết thương còn nặng thế này mà vẫn cố làm như không có gì, trong gió tuyết đến nhà ta từ hôn…

Nghĩ đến đây, lòng ta chua xót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Ôi chao,” Tô Dật Trần vội đưa tay lau, “Vết thương của ta đã khỏi rồi, nàng giữ nước mắt lại đi.”

Ta phá lên cười, nhớ đến câu nói đùa khi xưa lúc bôi thuốc cho hắn, không ngờ hắn vẫn nhớ.

Tiếng gõ canh vang lên, ban ngày xảy ra quá nhiều chuyện, ta đã có chút mệt mỏi.

“Nương tử,” Tô Dật Trần thần bí, “Nàng gọi ta một tiếng ‘tướng công’, ta sẽ cho nàng xem một bảo bối.”

Ôi chao, thế này không hay lắm… nhưng dù sao cũng đã thành thân rồi… Ta cúi đầu, hai má ửng hồng, giọng khàn khàn gọi: “Tướng công.”

Hắn nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến trong phòng, cởi khuy áo.

Ta ngượng ngùng ngồi lên giường, chui vào trong chăn.