Hắn thúc ngựa phi nhanh, gió nhẹ thổi tung khăn trùm của ta, ta thấy cảnh phố xá lùi lại nhanh chóng, nghe tiếng thở nặng nề sau lưng, ta chợt hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Ta bị cướp hôn rồi.
Đến nơi, ta phát hiện kẻ cướp thật thông minh, không cần đoán cũng biết là ai – hắn kéo ta từ trên đường đến Tô phủ về chính Tô phủ luôn rồi..
… Có cần thiết vậy không?
Toàn bộ phủ tràn ngập không khí vui vẻ, nhộn nhịp, chính phòng treo lụa đỏ, trong sảnh dán chữ hỷ, các a hoàn, bà tử bận rộn không ngừng, dọn thức ăn ngon ra hậu viện cho khách.
Tô Dật Trần nhảy xuống ngựa, kéo ta xuống theo, mặt hằm hằm tức giận hỏi: “Lâm Uyển Nhi, nàng không có trái tim sao? Ta từng đối xử tốt với nàng như thế, lần trước nàng nói thích thịt Đông Pha của Tô phủ, ta đã đích thân học cách làm từ mấy tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành, vậy mà nàng lại muốn lấy một đầu bếp!”
Ta đứng im không nói gì.
Hắn đi đi lại lại trong sân, chỉ vào cửa chính phòng được trang hoàng lộng lẫy: “Nàng định lấy chồng lúc ta đi đánh trận cũng được, không muốn ta dự hôn lễ cũng được, nhưng nàng lại muốn bái đường trong chính phòng của Tô phủ !”
Khăn trùm của ta chỉ là một lớp lụa mỏng, ta nhìn thấy lờ mờ những sợi tóc xõa bên thái dương hắn, râu ria lởm chởm, gương mặt phong trần, như có dấu vết của gió cát.
Hắn không mặc áo giáp, áo bên trong bị rách vài chỗ dùng vải buộc tạm vào nhau, ống quần và giày dính đầy bùn đất.
Mắt hắn hơi đỏ, giọng run run vì tức giận: “Ta suốt đường trở về, ngày đêm không nghỉ, chạy chết ba con ngựa, chỉ để không cho nàng đạt được ý nguyện!”
“Tô Dật Trần, ngươi có phải trí nhớ không tốt không?”
Ta cuối cùng cũng mở miệng, “Không phải ngươi đã đích thân đến nhà ta từ hôn sao?
Giờ ta như ngươi mong muốn lấy người khác, ngươi lại làm ầm lên thế này làm gì?”
“Ta… Ta…” Tô Dật Trần như đứa trẻ bị ủy khuất, thở hổn hển, giọng nghẹn ngào, nhưng cuối cùng không nói được gì.
Hắn ngập ngừng hỏi: “Nàng hiểu hắn không? Hắn đối xử tốt với nàng chứ? Chuyện cả đời nàng lại…?”
“Ta hiểu hắn,” ta ngắt lời hắn, “hắn đối xử với ta rất tốt.”
“Ồ, tân lang thực sự đã trở về rồi!”
Khách khứa ở hậu viện nghe thấy trước viện có động tĩnh, bước ra liền thấy Tô Dật Trần, “Khi Lâm tiểu thư gửi thiệp mời cho chúng ta, chúng ta còn ngạc nhiên, ngày này gấp gáp như vậy, Tô tướng quân có về kịp không?
Xem ra Lâm tiểu thư hiểu rõ Tô tướng quân nhất, chúc mừng hai vị, bách niên giai lão!”
Tô Dật Trần sững người, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta: “Tân lang?”
“Đúng vậy!” Ta hét lên với hắn, “Không phải chàng nói tự học làm thịt Đông Pha vì ta sao?”
“Vậy là…” Tô Dật Trần gãi đầu, “Đầu bếp làm thịt Đông Pha ngon nhất Tô phủ … là ta?”
Ta kéo chỉnh lại hỷ phục đỏ rực: “Còn không mau đi thay y phục! Mặc thế này mà thành thân với ta sao?”
Tô Dật Trần như không biết phải đi đâu, quay vòng vòng tại chỗ một hồi, cuối cùng nhớ ra lấy phong bì đỏ ta đưa ra từ trong áo.
Phong bì tuy hơi nhăn, nhưng vẫn chưa mở.
Hắn vội vàng xé mở niêm phong, khi thấy hai cái tên “Tô Dật Trần” và “Lâm Uyển Nhi” đứng cạnh nhau trên thiệp cưới đỏ chói in vàng, cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ, nước mắt tràn đầy.
“Uyển Nhi,” hắn lúng túng vuốt tóc ta, hôn lên trán ta qua lớp khăn trùm, nói câu ta đã nghe nhiều lần: “Đợi ta trở về.”
Khi hắn trở về, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng. Tóc búi gọn gàng, mặc hỷ phục vừa vặn, mày kiếm mắt sao, người đẹp như ngọc.
Ta nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, cố nhịn nhưng cuối cùng không nhịn được, hỏi hắn: “Tô Dật Trần, của hồi môn của ta đâu?”
“Hả? Của hồi môn của nàng sao lại hỏi ta?”
“Tám chiếc xe ngựa của hồi môn! Tài sản trước hôn nhân của ta! Chàng để đám chàng cướp hôn của ngươi làm đổ ở đâu rồi?!”
Hắn đập trán: “Ta ta ta sẽ cho người đi tìm ngay!”
Đến giờ lành, hắn nắm tay ta bước vào phòng. Nhìn cha mẹ hai bên cười tươi ngồi ở vị trí chính, thấy Tô lão gia cười rạng rỡ, hắn thì thầm bên tai ta: “Hóa ra các ngươi đều thông đồng… chỉ có ta bị lừa chả biết gì”
Ta cũng dịu dàng thì thầm lại: “Đừng nói là lừa chàng, nếu không tìm lại được của hồi môn của ta, sẽ bị trói vào bao tải mà đánh đấy.”
Ba quỳ, chín khấu đầu, sáu lần bái. Lễ thành, ta và hắn, đã là phu thê hợp pháp.
5
Cha ta là đại thần triều đình, hắn là tướng quân được hoàng thượng trọng dụng, khách khứa đến chúc mừng rất đông.
Tô lão gia nhân từ, lại sai ngườibày thêm vài bàn tiệc trong viện, mở rộng cửa mời người qua đường cùng chung vui. Thực ra ta biết, đây chỉ là cái cớ để bố thí cho những người nghèo khó.
Những người khốn khổ ấy cúi đầu cảm tạ, nói không ngớt lời chúc phúc.
Ta vốn định ở trong phòng chờ Tô Dật Trần, nhưng hắn cứ khăng khăng rằng lấy được một thê tử xinh đẹp như vậy phải mang ra khoe trước mặt khách khứa.
Ta không giỏi uống rượu, hắn liền thay ta uống hết, uống đến vui vẻ, vui mừng không biết chán.
Khi mời rượu đến mấy bàn cuối, ta thấy một người mặc áo choàng, mũ sụp che khuất mặt, thân hình lại có chút quen thuộc.
Chưa kịp nghĩ kỹ, người đó đã cầm chén rượu bước tới, Tô Dật Trần chắn trước ta nâng chén rượu đáp lại, nhưng người đó lại rút từ tay áo ra một thanh dao sắc, đâm thẳng vào tim Tô Dật Trần.
“Phụt” một tiếng.
Tiếp theo, mọi thứ trước mắt ta như diễn ra chậm lại, vài giây ngắn ngủi mà như cả thế kỷ trôi qua.
Người đó rút dao ra, định đâm ta nhưng bị hộ vệ nhanh tay áp chế xuống đất.
Nàng quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt cười nham hiểm: “Con dao này đã tẩm độc, chỉ cần cắt chảy máu là sẽ chết ngay lập tức.”
Tô Dật Trần không kịp kêu một tiếng đã ngã xuống đất. Chén rượu trong tay hắn vỡ tan, chất lỏng tràn ra phản chiếu ánh sáng lộn xộn.
Bạch Liên bị đè xuống, vẻ mặt đắc ý, dữ tợn và đầy hận thù hiện rõ trên khuôn mặt méo mó: “Ngươi xem, nhanh chóng như vậy đấy.”
Nàng căn bản chưa rời kinh thành.
Mọi người náo loạn, còn ta chỉ nghe thấy tiếng ù ù trong tai mình.