Thái phó lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng đêm nào cũng vào giấc mộng của ta, làm hết những việc hoan lạc.
Ban ngày, hắn lại hoàn toàn không biết gì, cau mày trách mắng. “Sư đồ có luân thường, Điện hạ cẩn ngôn.”
Sau đó Hoàng đế ban hôn cho hắn, lòng ta u uất, ra ngoài tìm vui giải khuây.
Đến khi hắn tìm đến, ta đang bịt mắt, vui đùa với một đám nam sủng.
Hắn giận đến bật cười, dùng dải buộc tóc trói tay ta, giọng khàn khàn.
“Cầu xin Điện hạ thương xót.”
01
Mãn triều đều biết, Bùi Lăng lạnh lùng giữ thân như ngọc, như tiên nhân giữa mây, không thể xúc phạm.
Nhưng giờ đây, lại y phục không chỉnh tề, lời nói khinh miệt.
“Tiểu Điện hạ, ngọt ngào quá.”
Canh ba có mưa. Gió cuốn vào rèm châu, ngọn nến trên đèn chín nhánh lay động.
Ta thẫn thờ nhìn màu nước trên môi hắn.
“Bùi đại nhân, ưm!”
Lời chưa dứt đã bị hắn u ám ngắt lời.
“Ta không phải là hắn.”
“Lại sai rồi. Phải phạt.”
Bùi Lăng khuấy đảo môi răng của ta, động tác không hề dịu dàng.
Hắn vốn nhỏ nhen, không cho ta gọi hắn là Thái phó đại nhân, chỉ cho phép ta gọi đầy đủ tên Bùi Lăng.
Hiện tại, lại nổi giận.
Ta rên rỉ cầu xin tha thứ, mong muốn đánh thức lòng nhân từ của hắn.
Ai có thể ngờ, ban ngày ở thượng thư phòng bị hắn nắm đầu dạy học, ban đêm ngủ rồi còn phải ôn bài!
Đêm nay chỉ là lười biếng một chút, toan tính dùng sắc dụ để trốn học—
Lại bị người này, không chút nể tình mà trừng phạt một trận.
Bùi Lăng cười nhạt một tiếng.
“Thật đáng thương—nhưng vô ích thôi.”
“Tiểu Điện hạ nên đặt tâm trí vào con đường chính đáng.”
Ta lùi lại một chút, mắt đỏ hoe, lệ rơi run rẩy.
Nhìn nhau một hồi lâu.
Lòng bàn tay hắn phủ lên mắt mày ta, thở dài.
“Thôi được, tha cho ngươi lần này.”
“Tiểu Điện hạ dạo này viết sách luận thế nào rồi? Tối mai, ta sẽ đến kiểm tra.”
Tiếng mưa rả rích, ta mơ màng nghĩ—
Miệng gọi là Điện hạ, nhưng lại làm hết những việc phạm thượng.
Bùi Lăng, hắn có biết mình trong giấc mộng của ta, như thế phóng đãng không?
02
“Xì—!”
Lòng bàn tay đau nhói, ta chợt mở to mắt.
“Điện hạ, tập trung.”
Bùi Lăng thu lại thước kẻ, mặt mày lạnh lùng, nhìn xuống ta từ trên cao.
“Chuyện thần vừa giảng về ‘Luận Quân Đạo’, ngươi có nhớ không?”
Ta im lặng một lúc, cúi đầu thấp hơn.
“Ta biết sai rồi.”
Bùi Lăng liếc nhìn ta, thước kẻ gõ cảnh cáo trên bàn ta.
“Về nhà chép lại mười lần những gì thần giảng hôm nay. Không có lần sau.”
Bao nhiêu?
Mười lần?!
Ta cứng đờ người, mở miệng một cách uất ức.
—Rõ ràng là ngươi hành hạ ta cả đêm!
Cuối cùng vẫn không nói được gì.
“Bùi đại nhân.”
Trước khi Bùi Lăng rời khỏi thượng thư phòng, ta gọi nhỏ một tiếng.
“Chuyện gì?”
Ta lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi.
“Đại nhân đêm qua trong giấc mơ, có từng, có từng mơ thấy ta không?”
Giọng càng lúc càng nhỏ.
Trong ánh mắt lạnh lùng của hắn, ta lúng túng ngậm miệng lại.
Hắn quả nhiên… chẳng biết gì.
“Điện hạ, cẩn ngôn*.”
Bùi Lăng phủi áo rời đi.
(*cẩn ngôn: cẩn thận lời nói)
03
Từ đó trở đi, Bùi Lăng lấy cớ bệnh, cả nửa tháng liền không tới thượng thư phòng.
Ngay cả trong mộng cũng không thấy Bùi Lăng xuất hiện.
Ta thở dài.
Giữa hai người này, có lẽ không phải hoàn toàn không liên hệ gì.
Hôm sau, ta cẩn thận chép sách, lại tự tay làm mấy cái bánh hoa quế.
Cùng mang đến Bùi phủ, muốn tạ lỗi với hắn.
Vừa xuống xe ngựa, lại thấy vài a hoàn và bà mụ ra ngoài mua sắm, rì rầm to nhỏ.
“Thánh thượng ban hôn cho đại nhân và tiểu thư phủ tướng, đây là đại hỉ sự!”
“Nghe nói tiểu thư nhà Thẩm tướng ôn nhu đoan trang, biết chữ hiểu lễ, với đại nhân của chúng ta đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!”
Mọi người ai nấy đều hân hoan, chúc mừng cho mối lương duyên trời ban này.
Ta nghe mà ngẩn ngơ.
Bùi Lăng hắn… sắp thành thân rồi?
Miếng ngọc bội hắn từng tặng ta vẫn áp sát ngực.
Ngọc bạch ấm áp, nhưng lại vô cớ lạnh lẽo.
Hắn chẳng phải đã nói, sẽ mãi bên ta sao?
Mắt ta không kìm được mà cay xè, cắn môi tiến lên, muốn vào hỏi cho rõ ràng.
Lại bị thị vệ Bùi phủ ngăn lại.
“Đại nhân bệnh lâu ngày, không tiếp khách. Tiểu thư xin về đi.”
Sợ gây chú ý, ta trốn khỏi cung đã thay thường phục.
Thị vệ này là người mới, đương nhiên không nhận ra ta.
Ta hơi gấp, nhưng không dám lớn tiếng, sợ kinh động đến binh lính tuần tra trên phố, bị bắt về cung.
“Ta là… ta là—”
Ánh mắt mong chờ quét qua đám thị vệ, hy vọng có ai nhận ra ta.
Bỗng một mùi hương thoang thoảng tới, một nữ tử sượt qua ta.
Tiếng cười thanh như chim hoàng oanh.
Chính là vị tiểu thư phủ tướng có hôn ước với Bùi Lăng, Thẩm Huyên.
“Nghe nói Bùi đại nhân bệnh, ta đến thăm. Làm phiền đại ca thông báo một tiếng.”
Quản gia nghe thấy bước ra, mắt sáng lên.
“Hóa ra là Thẩm tiểu thư, đại nhân nhà ta đợi đã lâu. Mời theo ta.”
Thẩm Huyên từ nhỏ đã không hòa hợp với ta, nàng ta quay lại liếc nhìn ta đang ngẩn ngơ đứng đó.
Ánh mắt dừng lại ở cái giỏ ta đang cầm, rõ ràng chế giễu.
“Sao vậy, Bùi đại nhân chưa từng nói với ngươi, hắn không thích ăn bánh hoa quế sao?”
04
Thẩm Huyên nhẹ nhàng buông một câu rồi rời đi.
Vô số ánh mắt tò mò bị thu hút, đổ dồn lên người ta.
Tiếng người ồn ào. Ta gần như chạy trốn khỏi nơi đó.
“Ôi trời ơi, khi nào lại lén trốn ra ngoài thế?!”
Tiếng chuông bạc vang nhẹ. Hương rượu quen thuộc ôm lấy ta.
“Có chuyện gì vậy, thất thần thế này.”
“Yên La.”
Ta dựa vào lòng nàng, ngây ngốc vài giây, đột nhiên bật khóc.
“Bùi Lăng—Bùi Lăng hắn sắp thành thân rồi!”
Ta và hắn ngày đêm kề cận, sao hắn có thể… sao hắn có thể cưới người khác?!
Hai canh giờ sau.
Yên La đưa ta vào Nam Phong Quán lớn nhất Kinh Thành một cách hiên ngang.
Nàng quả không hổ danh là bà chủ của tửu lầu lớn nhất Kinh Thành, đã quen với mọi việc lớn nhỏ.
Rất tự nhiên đưa ta vào phòng trên lầu, rồi thành thạo dặn dò tiểu nhị.
“Biết Bùi đại nhân không? Phải tìm người giống hắn, sạch sẽ, đều đưa tới đây.”
Nói xong, nàng quay lại an ủi ta.
“Tiểu công chúa, tỷ tỷ dẫn ngươi ra ngoài tìm vui, không được buồn nữa.”
Nói rồi, nàng đẩy chén rượu đến trước mặt ta. “Đây là rượu ngon tỷ tỷ cất giấu, giải sầu tốt nhất. Uống đi!”
Lại kéo một tiểu quan có đôi mắt giống Bùi Lăng đến, đặt tay ta lên cơ bụng hắn.
“Nam nhân ấy à, thấy nhiều rồi cũng chẳng đáng gì.
Sờ thử đi!”
Hai canh giờ nữa trôi qua.
Tửu lầu của Yên La có người gây sự, bị tiểu nhị gọi về.
Ta và một đám thế thân của Bùi Lăng uống rượu, rồi bắt đầu chơi trò bịt mắt bắt người.
“Tiểu thư—tiểu thư đến bắt ta này.”
Vừa bước một bước, trời đất quay cuồng, như lạc vào động bàn tơ.
“Tiểu thư, nô gia ở đây nhé~”
Tiếng nhạc sáo, đàn tranh êm dịu, nhưng bỗng chốc yên lặng.
Ta loạng choạng lao đến cửa, đúng lúc chạm vào ngực một người.
“Bắt được rồi!”
Trong cơn mơ hồ, dường như có mùi hương lành lạnh quen thuộc ùa tới.
Nam Phong Quán quả là nơi tuyệt diệu, ngay cả mùi của Bùi Lăng cũng có thể phục chế giống vậy.
“Để ta đoán xem là ai—Yên Lan? Trầm Bích? Hay là Hành Quân?”
Say rượu, ta vui vẻ tháo dải bịt mắt—
Người giống Bùi Lăng như đúc đứng trước mặt ta.
Đôi mắt lạnh lùng, không thể xúc phạm.
Đứng giữa căn phòng đầy tiếng cười nói, hoàn toàn không hợp cảnh.
Sao có thể giống đến thế…
Ta nín thở, mắt vô cớ cay xè.
“Ngươi—”
Giọng nói gần như van xin.
“Ngươi có thể hôn ta một cái không?”
Hắn cúi mắt nhìn ta, không biểu cảm gì.
Mắt ta tối sầm lại, lòng bàn tay hắn phủ lên mắt ta.
Tiếng thở dài khẽ vang bên tai.
“Điện hạ say rồi.”
Ta không nhìn thấy, vội vàng nắm lấy tay áo hắn.
“Thái phó, đại nhân—vậy ngươi thương hại ta, một kẻ say rượu này, có được không?”
Giọt lệ lạnh lẽo, tay hắn khẽ run, nhưng không rời đi.
Người đó chỉ lặp lại một cách bình thản:
“Điện hạ say rồi.”
Ta kéo áo hắn, buộc hắn cúi đầu.
Không màng gì nữa mà đâm vào, như ý muốn chạm lên chút mềm mại lạnh lẽo.
“Ngươi đừng nói gì.” Ta bực bội lẩm bẩm.
Ngươi nói chuyện, làm ta cảm thấy quá giống Bùi Lăng, lạnh lùng.
Làm lòng ta càng thêm buồn.
Đôi môi vốn không chịu buông tha người khác, cuối cùng cũng im lặng.
Vậy mới đúng.
Ta ôm lấy eo cứng ngắc của hắn, vui vẻ say ngất đi.