Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ÁC GIẢ ÁC BÁO Chương 4 ÁC GIẢ ÁC BÁO

Chương 4 ÁC GIẢ ÁC BÁO

11:10 sáng – 27/07/2024

7

Cuối tháng tư, mưa rào vừa tạnh.

Tin tức Thái tử muốn từ hôn đã lan truyền khắp kinh thành.

Phụ mẫu ta tức giận tột cùng với hành vi của Thái tử, nhưng nhiều hơn cả là xót xa cho ta, lo lắng ta bị lời đàm tiếu ảnh hưởng.

Nhà họ Giản đóng cửa kín.

Điều này lại cho ta chút yên bình.

Thái tử từ hôn khiến nhà họ Giản mất mặt, Hoàng đế và Hoàng hậu tuy trách phạt hắn, nhưng cũng chỉ là làm màu.

Người ta đoán già đoán non, liệu nhà họ Giản vốn được trọng dụng có phải sắp thất thế.

Các tiểu thư quý tộc ngày thường giao hảo, cũng giảm bớt lui tới với ta.

Chỉ có công chúa Gia Lăng, một lần lại một lần đến tìm ta, giúp ta theo dõi tin tức bên ngoài.

Thời gian này, Tạ Đình Nguyệt cùng Giang Mạt đã làm nhiều việc để cải thiện danh tiếng của nàng ta.

Chẳng hạn như ở trường săn hoàng gia, bắn một mũi tên trúng hai con nhạn, hoặc bỏ ra số tiền lớn mua hương liệu Tây Vực, tạo nên cảnh tượng bướm vây quanh.

Hắn còn mua lại những bài thơ, bức họa của một số văn nhân, tuyên bố là tác phẩm của Giang Mạt.

Thậm chí dạo trước, hắn còn dẫn Giang Mạt vào cung, để nàng xoa bóp giảm đau đầu cho Hoàng hậu.

Giờ đây, trên phố lan truyền câu chuyện về nữ tử tài hoa Giang Mạt và Thái tử nhân hậu.

Cộng thêm việc nàng từng bị anh trai bán vào thanh lâu, khiến nhiều người vừa khâm phục vừa thương xót nàng.

Chuyện hôm đó ở Xuân Viên tự nhiên trở thành câu chuyện ta và công chúa Gia Lăng ỷ thế hiếp người, ghen tỵ với Giang Mạt xuất thân thấp kém nhưng tài hoa, nhẫn tâm hãm hại nàng.

Công chúa Gia Lăng không hài lòng với thái độ nhẫn nhịn của ta.

Nàng chống cằm, khó hiểu nheo đôi mắt phượng:

“Ngươi để họ lật ngược trắng đen như vậy sao? Ta có người cài cắm trong dân gian, thay đổi dư luận cũng không khó.”

Ta nhẹ nhàng nắm tay nàng:

“Bây giờ chưa đến lúc.”

“Vả lại Tạ Đình Nguyệt hành sự thuận lợi như vậy, chắc chắn là có chỗ dựa…”

Công chúa Gia Lăng nghe vậy, thở dài:

“Tứ hoàng tử hiện tại còn quá nhỏ, tam hoàng tử lại mê mải phong hoa tuyết nguyệt, nên Tạ Đình Nguyệt mới có thể lên như diều gặp gió. Hắn làm Thái tử quá dễ dàng, nếu đại ca còn sống…”

Đại hoàng tử và công chúa Gia Lăng đều là con của Thuần Quý phi.

Chỉ tiếc rằng đại hoàng tử đoản mệnh.

Thuần Quý phi đau buồn tột độ, chẳng bao lâu cũng ra đi.

Công chúa Gia Lăng trở nên mạnh mẽ như hiện nay, không chỉ vì được Hoàng đế yêu thương, mà còn vì mất người thân yêu, trong một đêm trưởng thành nhanh chóng.

Ta không muốn nhắc lại nỗi đau của nàng, an ủi:

“Ta thấy người mới là người có tài nhất. Thầy từng nói thơ văn họa của người không bằng ta, nhưng luận văn chương sách lược, người là xuất sắc nhất học đường.”

“Hiếm khi thấy ngươi chịu khen ta.”

Công chúa Gia Lăng mỉm cười.

“Để đáp lại, ta sẽ giúp ngươi kết thêm một đồng minh.”

8

Trong Văn Nhã Hiên, khói sương mờ ảo.

Đây là một tiểu lâu cờ do hoàng tử thứ ba sở hữu, tên tao nhã nhưng trang trí lại lộng lẫy.

Con cháu quý tộc yêu cờ thường thích đến đây tiêu khiển.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao.

Người ta chờ vẫn chưa đến.

“Nếu ngươi đang chờ tam ca, hôm nay ngươi đến nhầm thời điểm rồi.”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo chút tiếu ý.

Ta ngẩng đầu lên, trước mắt là một thiếu niên mày mắt thanh tú, dáng vẻ cao ráo, trông quen quen.

“Tham kiến thế tử điện hạ.”

Ta mỉm cười, mời chàng ngồi.

Thế tử của Nam Dương Vương, Tạ Thanh Nghiễn, dù có thân phận cao quý nhưng lại tự nguyện ra biên cương, thật sự dựa vào công lao quân đội mà đạt được vị trí cao, rất được Hoàng đế coi trọng.

Ngay cả các hoàng tử cũng phải nể mặt vị Nam Dương Vương tương lai này vài phần.

Còn ta và chàng, chỉ có chút giao tình từ thuở nhỏ ở học đường mà thôi.

Tạ Thanh Nghiễn thản nhiên vuốt ve chén trà, giọng điệu bình thản:

“Thời gian gần đây, Văn Nhã Hiên có một vị nữ tử che mặt bằng lụa xuất hiện. Mỗi ngày chỉ chơi một ván cờ, nhưng luôn chiến thắng. Tam ca đã đợi nàng mấy ngày liền, hôm nay mới thấy nàng vào nội thất đấu cờ.”

Ta liền hiểu ra.

Sáng nay ta đã gửi danh thiếp, đến giờ vẫn chưa gặp được hoàng tử thứ ba, e rằng đây là cách từ chối khéo của chàng.

Cũng không sao, ta vốn không thích giao du với người phong lưu, chỉ muốn tìm một đồng minh để lật đổ Tạ Đình Nguyệt.

Vị nữ tử thần bí đó, ta cũng đã nghe tin.

Ban đầu ta chỉ nghĩ là chiêu trò của Giang Mạt.

Nhưng tại sao nàng lại chọn tam hoàng tử, người có tiếng xấu?

Ta gạt bỏ suy nghĩ, ánh mắt trở lại tập trung vào nam nhân trước mặt:

“Thế tử đến Văn Nhã Hiên, cũng là vì danh tiếng của vị nữ tử đó?”

Tạ Thanh Nghiễn cười.

“Ta không hứng thú với những kẻ chỉ biết tìm kiếm danh tiếng.”

Thấy ta nhìn chàng với ánh mắt dò xét, chàng tiếp tục giải thích:

“Những ván cờ hay nhất của triều ta được tổ chức ở Ký Châu, tuy khắc nghiệt nhưng là nơi rèn luyện thực sự. Những người chân thành cầu học sẽ không ngại gian khổ mà đến đó.”

“Còn Văn Nhã Hiên này, chỉ cần bỏ ra chút bạc, là có thể nổi tiếng, nên mới trở thành nơi ưa thích của các quý tộc.”

“Ta không phản đối ai đó xem đây là trò tiêu khiển, nhưng rõ ràng là bỏ tiền vào Văn Nhã Hiên, rồi lại tuyên bố mình xuất thân bình thường, chỉ đam mê cờ vây, khiến ta thấy thật vô vị.”

Ta cúi đầu cười đáp:

“Xem ra nơi này không phải toàn là những kẻ tầm thường.”

Tạ Thanh Nghiễn nhìn ta, cười ấm áp:

“Nàng, thay vì hạ mình kết giao với kẻ tầm thường, chi bằng xem xét đến ta, thế nào?”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Nam Dương Vương là em ruột của Hoàng đế hiện nay, Tạ Thanh Nghiễn là cháu của Hoàng đế.

Nếu con cháu Hoàng đế không còn, để cháu kế vị cũng không phải không thể. Nhưng hiện tại vẫn còn ba vị hoàng tử…

“Thế tử điện hạ nói vậy, không sợ ta gán cho ngài tội mưu phản sao?”

Ta hạ giọng, giơ tay ra hiệu cho Thanh Sơn kéo rèm.

Nhưng Tạ Thanh Nghiễn không quan tâm, ngăn nàng lại.

“Ta còn việc, phải đi trước, nàng có thể từ từ suy nghĩ.”

Nói rồi, chàng đứng dậy rời đi.

Khi đi ngang qua ta, chàng bất ngờ cúi xuống, thì thầm một câu rất nhỏ:

“Thay vì lợi dụng người khác, chi bằng lợi dụng ta.”

Lòng ta bỗng nhiên rung động.

Năm xưa ở học đường, để cứu một con chim sẻ bị thương, ta và Tạ Đình Nguyệt trốn học.

Để tránh bị thầy phạt, ta và Tạ Đình Nguyệt đều nói đó là ý của người kia.

Nhưng ai là người thay ta gánh tội?

Ai là người từng chớp đôi mắt như chó con ướt át, nói nguyện ý bị ta lợi dụng?

Chiếc ngọc bội chạm hình chim sẻ trên bàn, lấp lánh ánh sáng.

Ta quay lại nhìn bóng lưng Tạ Thanh Nghiễn.

Vị thế tử điện hạ có vẻ hành sự tùy tiện này.

Vậy mà tai lại đỏ hồng thế kia.